Tiên Minh có tổng cộng ba mươi hai ngọn núi, bảy mươi mốt đại điện.

Tại đại điện Uyên Thanh nằm ở đỉnh núi chính, hai hàng tường dày cứng, ngang qua là những thanh gỗ lớn vững chãi, chuông đồng lớn treo trang nghiêm, ánh sáng rực rỡ từ những chiếc đèn chùm trên trần sáng lên, bốn chiếc đỉnh cổ đại được treo lơ lửng trên không, liên tục tỏa ra hơi sương nhẹ nhàng.

Dọc theo tấm thảm hoa văn vô tận, gần trăm tu sĩ xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, mỗi người đều toát lên vẻ kính trọng chân thành.

Buổi triều kiến đã gần kết thúc, các châu chủ Nam Minh Thập Tam Châu đang cúi đầu khen ngợi người đứng đầu.

“Nhờ có minh chủ, loạn Nam Minh mới được yên ổn.”

“Minh chủ thần uy vạn trượng, có minh chủ lãnh đạo giới tu chân, thật là phúc khí cho giới tu chân chúng ta.”

Đối diện với những lời ca ngợi tràn đầy, Phương Diễn vẫn giữ nụ cười tao nhã, ngồi như cây tùng cây trúc, giọng điệu bình thản nhưng vẫn mang một uy nghiêm khiến người khác phải kính phục: “Ta chỉ là vì giới tu chân mà làm chút việc nhỏ thôi.”

Châu chủ của Châu thứ nhất ôm quyền nói: “Minh chủ khiêm tốn rồi. Hơn một trăm năm trước, nếu không có minh chủ nghĩa hiệp đứng ra bình định chiến loạn, thống nhất thiên hạ, giới tu chân chúng ta còn không biết sẽ rối loạn đến bao giờ.”

Châu chủ của Châu thứ ba tiếp lời: “Nói rất đúng! Sau khi Thiên Tuyển Giả qua đời, giới tu chân rơi vào tình trạng phân tranh nội bộ, nếu không có minh chủ, e là giới tu chân chúng ta đã sớm sụp đổ.”

Giữa không khí hòa hợp đó, đột nhiên Lang Ất Sư chen vào: “Thiên Tuyển Giả đã tiêu hao hết khí vận của thiên hạ, khiến cho việc phi thăng thành đạo giờ phải mượn nhờ Thăng Thiên Thang. Không biết minh chủ khi nào mới chịu đem Thăng Thiên Thang ra?”

Cả đại điện Uyên Thanh bỗng chốc im bặt.

Các châu chủ gần Lang Ất Sư lập tức toát mồ hôi lạnh, giọt mồ hôi lăn dài từ má tròn của họ, rơi xuống nền đá tạo thành vũng nước.

Châu chủ thứ bảy nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng kéo châu chủ thứ sáu qua một bên.

Minh chủ của Tiên Minh, tuy luôn tỏ vẻ khách khí, nhưng thực tế lại có thể khiến người khác khiếp sợ đến mất ăn mất ngủ. Những lời bình thản của hắn đã đủ khiến người ta nơm nớp lo sợ.

Lang Ất Sư lại dám công khai hỏi về Thăng Thiên Thang, đúng là không biết sống chết!

Phương Diễn đưa ánh mắt nhìn về phía Lang Ất Sư, giọng điệu vẫn bình thản như cũ: “Thăng Thiên Thang là bảo vật vô giá của thiên hạ, chỉ có một cái, phải được nuôi dưỡng bởi linh mạch. Chính vì thế ta mới giữ nó trong Tiên Minh. Nếu có ai muốn phi thăng, Tiên Minh sẽ giúp đỡ họ chuẩn bị pháp đàn.”

Lang Ất Sư dường như không hiểu cái gọi là "lúc nào biết dừng" và không chịu im lặng, tiếp tục phản đối: “Nói nhảm! Ngươi rõ ràng là muốn độc chiếm Thăng Thiên Thang!”

“Giả nhân giả nghĩa! Mau giao Thăng Thiên Thang ra!”

“Giao ra Thăng Thiên Thang!”

Chỉ trong chớp mắt, Lang Ất Sư hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt đỏ bừng, ngay cả khe răng cũng có thể thấy rõ những giọt nước dãi.

Tiếng gào thét càng lúc càng trở nên nghẹt thở, vang vọng trong đại điện. Chuông đồng treo bên tường tự động rung lên, tạo ra những âm thanh nặng nề như bị một cây búa nện mạnh vào tâm trí.

Châu chủ thứ mười một muốn thể hiện mình trước mặt Phương Diễn, lớn tiếng chửi "tên khốn", vung cây trường thương lao về phía Lang Ất Sư.

Kết quả là, gió do mũi thương tạo ra còn chưa kịp tới gần Lang Ất Sư, thân thể của châu chủ thứ mười một đã bị văng ra ngoài.

Một vũng xoáy đen bất ngờ xuất hiện dưới mặt đất, những bong bóng nước liên tiếp nổ tung, tạo thành những cái lỗ lớn trên nền đá.

Khi châu chủ thứ mười một sắp ngã vào xoáy đen, một bóng người áo xanh bay tới từ trên không, nắm chặt vai hắn, giẫm chân lên cột đá còn nguyên vẹn, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Hà Trú Nguyệt bước nhẹ như lướt qua sấm sét, tay cầm thanh Lưu Hoa kiếm, ánh mắt sắc bén: “Là ai, dám ở đại điện Uyên Thanh mà quậy phá!”

Khi thanh Lưu Hoa kiếm sắp chạm vào cổ Lang Ất Sư, Lang Ất Sư lại hét lên lần nữa.

“Giao ra Thăng Thiên Thang!”

“Giao ra Thăng Thiên Thang!”

Lốc xoáy hắc khí không ngừng trồi lên, sắc mặt Hà Trú Nguyệt lập tức trầm xuống, vừa định xuất thủ thì thấy từng vòng xoáy đen đều bị một ngọn lửa rực rỡ thiêu rụi, trong chớp mắt, ngay cả tro tàn cũng chẳng còn.

Phương Diễn vẫn giữ nguyên bộ dạng ung dung ban đầu, đến cả ngón tay cũng chưa nhúc nhích, chỉ hờ hững nhấc mí mắt, cuộc xâm nhập bất ngờ này đã bị ép dừng ngay tại chỗ.

Tình thế xoay chuyển trong tích tắc, uy áp lẫm liệt từ trời giáng xuống. Cùng với âm thanh xương cốt nứt gãy vang lên nặng nề, Lang Ất Sư hai đầu gối khuỵu xuống sàn, bị ép quỳ rạp, ngay cả đầu cũng không thể ngẩng lên nổi.

Hà Tịch Đình từ nãy vẫn ngồi bên phải Phương Diễn quan sát, thấy Lang Ất Sư bị đè ép không ngóc đầu dậy, mới ung dung bước xuống bậc cao.

Hà Tịch Đình hỏi: “Huynh trưởng, thứ này rốt cuộc là tà vật gì?”

Hà Trú Nguyệt vừa định trả lời, lập tức cảm giác có điều bất thường, vội đẩy Hà Tịch Đình sang bên: “Tránh ra hết!”

Một luồng lực lượng khổng lồ bỗng tích tụ tại thân thể "Lang Ất Sư", lấy hắn làm tâm điểm, mười trượng xung quanh đồng loạt hóa thành vòng xoáy đen.

Cuồng phong nổi lên từ trung tâm xoáy, tựa như muốn nuốt chửng toàn bộ không gian quanh nó.

Tự bạo Kim Đan!

Dù thứ giả mạo "Lang Ất Sư" kia là gì đi nữa, nhưng đã có thể trở thành châu chủ Nam Minh Thập Tam Châu, còn lừa lọt qua được Tiên Minh, thì thực lực tuyệt đối không thể xem thường.

Hà Trú Nguyệt đứng quá gần, không kịp né tránh, chỉ còn cách dựng Lưu Hoa kiếm chắn trước người, ánh sáng lạnh bạc từ kiếm khí bùng lên từ mặt đất.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một luồng uy áp mạnh mẽ hơn nữa ập tới.

Y nhìn thấy Phương Diễn rời khỏi ghế chủ tọa, ngón tay thon dài khẽ nhấc, ngọn lửa màu tím bao phủ toàn bộ thân thể "Lang Ất Sư" cùng linh lực đang không ngừng bành trướng, thiêu đốt thành một đoàn quang ảnh hình người.

Quang ảnh lép bép cháy, tựa như mặt trời thiêu rụi toàn bộ lốc xoáy hắc khí bên dưới, không sót một tia.

Biến cố bất ngờ ấy thậm chí chẳng đủ để khiến sắc mặt Phương Diễn biến đổi.

Vị này chính là Túc Vi tiên quân bước vào Đại Thừa, đỉnh cao giới tu chân, minh chủ Tiên Minh. Trên người khoác trường bào trắng tinh phức tạp cao quý, sạch sẽ không vương hạt bụi, đuôi áo thêu kim ô và sơn xuyên bằng chỉ vàng, dưới ánh dương giữa trưa rọi vào từ bên ngoài đại điện trở nên rực rỡ như thật, rọi sáng mọi vật, khiến người ta nghẹt thở.

“Khúc Ân, xử lý đi.”

Khúc Ân là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng tiến hành xử lý tàn cục.

Tiếng hò reo lại lần nữa vang dội khắp đại điện Uyên Thanh, mọi người đồng thanh hô vang tôn hiệu của Phương Diễn, bày tỏ sự thần phục và tôn kính tuyệt đối.

Còn Hà Trú Nguyệt vẫn cầm thanh Lưu Hoa mà Phương Diễn đã tặng y, một mình đứng giữa những tiếng hoan hô nhiệt liệt. Tàn lửa chưa cháy hết phản chiếu trong mắt y, lại giống như phủ lên một tầng sương trắng lạnh lẽo, mãi vẫn không ấm lên nổi.

Người yêu y, ngay từ khi rời khỏi ghế chủ tọa đã đứng chắn trước người Hà Tịch Đình. Mãi đến khi mọi chuyện kết thúc, vẫn chưa từng nhìn y lấy một lần.

“Trú Nguyệt, Trú Nguyệt?”

Trong tiểu viện tĩnh lặng, Hà Trú Nguyệt bị gọi tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Phương Diễn đang ngồi đối diện qua chiếc bàn tròn.

Phương Diễn khẽ nhướng đuôi mắt, gương mặt điểm nhẹ ý cười: “Đang nghĩ gì thế?”

Hà Trú Nguyệt đáp: “Không có gì, đang nói đến đâu rồi?”

Phương Diễn: “Lang Ất Sư đã chết từ trăm năm trước, kẻ hôm nay chỉ là lợi dụng xác ông ta.”

Hà Trú Nguyệt: “Vậy kẻ chiếm xác Lang Ất Sư là ai?”

Phương Diễn: “Chỉ biết là người của Đạp Thần Môn.”

Đạp Thần Môn…

Hà Trú Nguyệt nói: “Lần này ta đến Trường Lâm, phát hiện phía sau việc tà vật quấy nhiễu, cũng có bóng dáng của Đạp Thần Môn.”

Hà Tịch Đình tiếp lời: “Mấy trăm năm trước, sau trận chiến giữa tiên và ma, một nhóm tu sĩ có thiên tư xuất chúng lần lượt xuất hiện. Trong đó những người có tu vi và cống hiến cao nhất được gọi là Thiên Tuyển Giả, đến nay hầu hết đều đã phi thăng. Lang Ất Sư tuy không phải Thiên Tuyển Giả, nhưng dù sao cũng thuộc thế hệ đó, tu vi chẳng hề thấp, người trong thiên hạ có thể vượt qua ông ta e là không nhiều...”

Nói đến đây, hắn khựng lại: “Chẳng lẽ người giết ông ta là vị kia mãi không chịu phi thăng? Nếu đúng vậy, thì phía sau Đạp Thần Môn...”

Phương Diễn khẽ lắc đầu: “Sau đại chiến, Lâm Thâm đã đưa môn phái quy ẩn, chậm chạp chưa phi thăng chỉ vì đệ đệ bên Ma giới. Có thể Lang Ất Sư đúng là do hắn giết, nhưng với tính tình của Lâm Thâm, tuyệt đối không phải loại người có thể tạo ra Đạp Thần Môn để làm điều ác khắp nơi.”

Hà Tịch Đình khó hiểu: “Khi ta du hành, phát hiện Đạp Thần Môn chủ yếu nhằm vào tu sĩ, rốt cuộc là ai lại mang lòng ác cảm lớn đến thế với giới tu chân?”

Phương Diễn nghe vậy, chậm rãi nói: “Có lẽ là người cảm thấy giới tu chân không còn cứu vãn được nữa.”

Hà Tịch Đình lại bật cười: “Câu này mà nói vào hai trăm năm trước thì còn có lý, bây giờ minh chủ thống lĩnh giới tu chân, nơi nơi đều là cảnh phồn vinh, làm gì có chuyện không cứu nổi?”

Phương Diễn không trả lời, mà quay sang hỏi người vẫn im lặng từ nãy tới giờ: “Trú Nguyệt, ngươi thấy sao?”

Giữa chân mày Hà Trú Nguyệt vụt qua một tia chán ghét.

Chiến tranh tiên ma kết thúc, giới tu chân lẽ ra phải đồng lòng phục hưng, vậy mà suốt trăm năm lại là tranh giành quyền lực, đến nay dù Phương Diễn đã thống nhất thiên hạ, vẫn có Đạp Thần Môn vì lòng tham mà khuấy động không ngừng.

Con đường vốn nên là thanh tịnh tu đạo, lại hóa thành chốn tụ họp dục vọng.

Theo y, chẳng bằng ai về hang động nấy mà tu luyện, có khi thế gian còn yên ổn hơn.

Hà Trú Nguyệt thu lại tâm tư, bình thản đáp: “Dù sao đi nữa, không nên để người vô tội chịu liên lụy.”

Phương Diễn khẽ bật cười, hàng mi dài rủ xuống, che khuất đi tia tiếc nuối thoáng hiện trong mắt: “Ngươi, quả nhiên vẫn chưa từng thay đổi.”

Dứt lời, hắn nâng tách trà nhấp một ngụm: “Hôm nay đến đây thôi.”

Đây chính là ý đuổi khách.

Mặc cho Hà Tịch Đình hiểu ý rời đi, lướt qua sát bên hắn, Hà Trú Nguyệt vẫn ngồi yên, không nhúc nhích: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Phương Diễn: “Chuyện gì?”

Đợi đến khi bóng Hà Tịch Đình khuất hẳn khỏi tầm nhìn, Hà Trú Nguyệt mới tháo chu ngọc Nam Minh trên thắt lưng, đặt lên bàn. Y không nói một lời, chỉ lặng lẽ quan sát sắc mặt của Phương Diễn.

Trên gương mặt tuấn mỹ kia không thể nhìn ra chút biểu cảm khác thường nào, ngay lúc Hà Trú Nguyệt nghĩ rằng Phương Diễn sắp biện giải, thì hắn lại mở miệng: “Là ta quên mất.”

Câu thừa nhận này khiến không khí căng thẳng giữa hai người chùng xuống đôi phần.

May mà vậy. Nếu Phương Diễn nhất quyết không nhận, có lẽ y mới thật sự thất vọng.

"Ngươi gánh vác quá nhiều trách nhiệm, ta hiểu." Hà Trú Nguyệt trước tiên cho hắn một bậc thang để xuống, nhưng ngay sau đó đổi giọng, “Nhưng vạn linh thần lôi trên người Hà Tịch Đình là thế nào?”

Chân mày Phương Diễn khẽ nhíu: “Hắn là đệ đệ của ngươi.”

Hà Trú Nguyệt đáp: “Nhưng vạn linh thần lôi cũng là đồ của ta, ngươi đã từng hỏi ta có đồng ý không?”

Dù đã ngồi ở vị trí cao lâu năm, bị chất vấn liên tiếp như vậy, Phương Diễn rõ ràng bắt đầu không vui, thần sắc hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Thứ đó đâu chỉ là của riêng ngươi.”

Hà Trú Nguyệt không chùn bước: “Nhưng cũng không phải là của riêng ngươi.”

Giọng Phương Diễn bắt đầu cao hơn, mang theo chút cảnh cáo: “Trú Nguyệt.”

Người khác e rằng đã bị hắn dọa sợ, nhưng Hà Trú Nguyệt không hề tỏ ra khiếp đảm: “Ta nói sai sao? Uy lực hiện tại của vạn linh thần lôi cũng có phần công lao của ta, là ta dốc tâm huyết nuôi dưỡng. Ngươi rõ ràng biết Hà Tịch Đình đối xử với ta thế nào.”

Phương Diễn đáp: “Ta từng cho rằng ngươi chỉ không thích tranh giành quyền thế, cho nên mới lạnh nhạt như vậy. Không ngờ ngay cả huyết thống cũng chẳng màng đến nữa sao?”

Hà Trú Nguyệt nhìn Phương Diễn bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Y và hắn bên nhau đã năm mươi năm, vậy mà y chưa từng thực sự nhận ra con người này. Gương mặt quen thuộc đó, từng đường nét giờ phút này lại trở nên xa lạ đến khó tin.

Hà Trú Nguyệt lạnh giọng: “Phương Diễn, ngươi có biết mình đang nói gì không?”

Phương Diễn không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Vậy ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Vào ngày thứ hai sau khi Hà Tịch Đình trở về từ chuyến du hành, hai người đã bên nhau năm mươi năm chưa từng to tiếng, cuối cùng cũng chia tay trong im lặng, chẳng vui vẻ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play