Để kịp trở về Tiên Minh, sau khi nhận nhiệm vụ đến Trường Lâm, Hà Trú Nguyệt chưa từng nghỉ ngơi. Nay đã hoàn thành việc trong lòng canh cánh, y mới thực sự ngủ được một giấc ngon.

Chỉ là với tu vi như y, thời gian ngủ không dài, lúc mở mắt ra thì trời vừa tờ mờ sáng.

Hà Trú Nguyệt thay y phục, làm xong khóa sáng, chỉnh đốn lại bản thân rồi một mình bước vào Sơ Tuyền cảnh.

Y sinh ra đã mang dị tật thần hồn, từng cầu y khắp nơi mà vẫn không cách nào trị khỏi, chỉ có thể chú ý điều dưỡng hằng ngày.

Năm mươi năm trước, là Phương Diễn chủ động bày tỏ trước. Ban đầu y không muốn dính dáng đến Tiên Minh, nhưng một lần tình cờ, cả hai cùng rơi vào một bí cảnh thượng cổ, mà y lại phát bệnh đúng lúc đó. Bí cảnh một khi mở ra thì phải đủ thời gian mới thoát ra được, Phương Diễn vì cứu y mà không tiếc từ bỏ linh lực, lấy nhục thân gánh chịu thiên lôi, dùng máu tươi đánh thức Vạn Linh Thụ.

Vạn nhánh ngân quang, lôi quang trắng xóa lóe sáng, máu đỏ tươi như xé mắt.

Trong khoảnh khắc giữa sống và chết, y lần đầu rung động, mà cũng không thể dừng lại nữa.

Vì thần hồn của y, hai người hợp sức mở ra một không gian biệt lập Sơ Tuyền cảnh, rồi chuyển Vạn Linh Thụ vào trong. Từ đó về sau, hễ gặp thần lôi chứa linh lực thiên địa, liền đưa vào Sơ Tuyền cảnh, cùng nhau dùng linh lực nuôi dưỡng Vạn Linh Thụ, lại nhờ Vạn Linh Thụ tẩm bổ thần lôi. Khi thần lôi chín muồi, có thể dùng để điều dưỡng thần hồn.

Chuyến đi Trường Lâm lần này, y vừa hay bắt được một tia thần lôi.

Sơ Tuyền cảnh tràn ngập linh lực tinh thuần của y và Phương Diễn, vừa bước vào đã cảm thấy toàn thân thư thái. Trên tế đàn ba tầng bậc, Vạn Linh Thụ sừng sững đứng giữa, từng tán lá cành nhánh đều phát ra ánh bạc, trải dài trong không gian thuần khiết rực rỡ.

Hà Trú Nguyệt quen thuộc bước lên tế đàn, treo thần lôi mới thu được lên nhánh cây. Khi ngẩng đầu ngắm ánh sáng lấp lánh trên cây, chân mày bỗng khẽ nhíu lại.

Thần lôi trên cây... hình như thiếu ba đạo.

Sơ Tuyền cảnh chỉ có y và Phương Diễn có thể ra vào, chẳng lẽ là Phương Diễn đã lấy đi?

Nhưng Phương Diễn... chẳng phải là hỏa linh căn sao?

“Trú Nguyệt! Trú Nguyệt!”

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, giữa chân mày Hà Trú Nguyệt giãn ra, xoay người trở về tẩm điện.

Người tới có dung mạo tinh xảo như tượng tạc, nhưng cử chỉ lại có phần phóng túng. Áo bào vàng sáng lóa như sợ người khác không biết mình giàu, khuyên tai, vòng cổ, vòng tay, nhẫn, ngọc bội không thiếu thứ gì, ngay cả đôi giày dưới chân cũng khảm đầy linh ngọc, đủ tiêu tốn bằng cả năm chi tiêu của một tiểu môn phái.

May mà người này tu vi đủ để xếp vào hàng tu sĩ nhất lưu, nếu không ra đường chắc bị cướp sạch đến cả y phục lót.

Văn Thập Thất – bằng hữu kết giao khi Hà Trú Nguyệt bị Hà Tịch Đình dẫn đầu cô lập. Một động, một tĩnh, song phương lại vô cùng hợp ý.

Hà Trú Nguyệt chủ động rót trà cho hắn: “Sao ngươi lại tới đây?”

Văn Thập Thất chẳng khách sáo, ngồi phịch xuống ghế: “Hà Tịch Đình trở về rồi, ta sợ ngươi bị bắt nạt.”

Hà Trú Nguyệt nhếch môi: “Hắn không làm gì được ta đâu.”

Văn Thập Thất nhướng mày nháy mắt: “Chứ còn gì nữa, nghe nói hôm qua Phương Diễn đã ra mặt vì ngươi đấy, tặc tặc, Hà Tịch Đình chắc tức đến nội thương rồi. Thế nào? Có thấy hả hê không? Có thấy rửa được mối hận năm xưa không?”

Hà Trú Nguyệt không ngờ chỉ qua một đêm mà chuyện trong yến tiệc đã đến tai Văn Thập Thất, tu chân giới hiện giờ cũng chẳng thể gọi là thái bình thịnh thế, không hiểu bọn họ rảnh rỗi từ đâu ra mà lắm chuyện như vậy.

Y lắc đầu: “Hà Tịch Đình ra sao, chẳng liên quan gì tới ta.”

"Ta biết ngay là ngươi chẳng thèm để ý. Ngươi càng tỏ ra không quan tâm, hắn càng tức chết." Văn Thập Thất tặc lưỡi, “Nhớ năm đó ngươi vừa trở về họ Hà, chỉ mới học chút công pháp ngoại môn đã vượt mặt đám hậu bối, khiến Hà Tịch Đình mất mặt ê chề, hắn ghi hận ngươi đến chết.”

Chuyện đó đã gần trăm năm trước, khi ấy y còn trẻ, tính tình cũng chưa biết thu liễm, song đến nay y vẫn chưa từng hối hận: “Tu chân giới, vốn lấy thực lực làm chuẩn.”

Văn Thập Thất đặt chén sứ lên mặt bàn ngọc trơn láng, không phát ra chút tiếng động: “Cũng phải. Mà này, ngươi với Phương Diễn khi nào thành thân thế?”

Hà Trú Nguyệt nghe vậy khẽ ngẩn ra: “Thành thân?”

Văn Thập Thất nói: “Chẳng phải vì bọn họ thấy ngươi có danh mà không có phận, mới muốn dựa vào Phương Diễn để chèn ép ngươi hay sao. Hai người đã ở bên nhau năm mươi năm rồi đấy!”

Vừa nói hắn vừa giơ tay, năm ngón tay lật qua lật lại: “Năm mươi năm, nếu ngươi có thể sinh con, thì con ngươi giờ cũng đã Trúc Cơ rồi.”

Hà Trú Nguyệt tuy không phải sinh ra trong mấy quyển sách đầy chữ cổ, nhưng cũng hiếm khi nghe thấy những lời lẽ trắng trợn đến vậy, không khỏi khẽ ho một tiếng: “Toàn bộ Tiên Minh đều đặt trên vai Phương Diễn, hắn bận bịu không ngơi.”

Văn Thập Thất hừ một tiếng nơi mũi: “Dù có bận đến mấy, chẳng lẽ trong năm mươi năm còn không có thời gian thành thân?”

Cuộc sống của Hà Trú Nguyệt yên tĩnh, lại là tu sĩ, thời gian trôi qua chẳng mấy khi để ý. Đối với vấn đề này, y thật sự chưa từng nghĩ tới, lúc này có phần ngẩn người.

Thấy bộ dạng của y như vậy, Văn Thập Thất ra vẻ đau lòng nói: “Ngươi lớn từng này rồi, lỡ có ngày bị Phương Diễn đem bán cũng không biết.”

Hà Trú Nguyệt bật cười: “Ta nhớ rồi. Ngươi tới đây lâu vậy, toàn lo chuyện của ta, còn bản thân thì sao?”

"Cũng tạm, dạo này vận khí không tệ, ta vừa đi một vòng Nam Hải, kiếm được kha khá." Nói đến đây, Văn Thập Thất lại bĩu môi, “Vừa khéo gặp lúc Phương Diễn đón Hà Tịch Đình về Tiên Minh, ta sợ tên kia gây rắc rối cho ngươi nên vội vã đến đây, không ngờ lại đoán trúng thật.”

Hà Trú Nguyệt không để tâm đến việc đột nhiên bị hạ bậc vai vế, chỉ hỏi: “Chờ đã, ngươi nói gặp Phương Diễn đón Hà Tịch Đình ở Nam Hải? Khi nào vậy?”

Văn Thập Thất đáp: “Ngày mười bảy tháng này.”

Lông mày Hà Trú Nguyệt khẽ cau lại.

Nam Minh chu ngọc tám năm mới sinh ra một khối, đúng vào ngày mười bảy tháng cuối xuân, lại vô cùng khó lấy, nếu không có tu vi như y, đi cũng chỉ là tìm chết.

Nam Hải và Nam Minh tuy đều mang chữ "Nam", nhưng thực tế cách nhau tới tám vạn dặm. Nếu Phương Diễn ở Nam Hải đón Hà Tịch Đình, vậy làm sao có thể đến Nam Minh lấy chu ngọc?

Thấy y xuất thần, Văn Thập Thất khó hiểu hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Hà Trú Nguyệt đáp: “Không có gì, còn chuyện gì mới không?”

Văn Thập Thất đến Tiên Minh lần này ngoài thăm y, còn có việc buôn bán cần xử lý. Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, rồi Hà Trú Nguyệt đích thân tiễn hắn ra cửa.

Đợi Văn Thập Thất rời đi, y lập tức xoay người đi về hướng ngược lại.

Nguồn gốc chu ngọc Nam Minh mà Phương Diễn đưa y, chỉ cần hỏi là biết.

Lúc này không ít người đang bận rộn chuẩn bị đón các châu chủ của Nam Minh Thập Tam Châu, suốt dọc đường không gặp mấy ai, y cứ thế yên ổn đi đến khu vực kho tàng.

Bước qua cánh cửa sơn đen cao mười trượng, vòng qua hành lang quanh co, khi sắp đến chính điện của kho, y tình cờ nghe thấy tiếng đối thoại vọng ra từ góc hành lang.

Dưới bóng cây rậm rạp, có hai tu sĩ mặc đệ tử phục đang đứng đó.

“Ta đã nói rồi, minh chủ vẫn thiên vị Hà công tử. Hôm nay châu chủ mười ba châu Nam Minh đến triều kiến, minh chủ chỉ đưa mình Hà công tử đi, chẳng buồn gọi Thanh Tễ tiên quân.”

“Nhưng Thanh Tễ tiên quân với minh chủ đã có tình cảm năm mươi năm rồi.”

“Năm mươi năm mà vẫn chưa kết đạo lữ, chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? Thanh Tễ tiên quân đến giờ ở nhà họ Hà còn chẳng có nổi chỗ ở đàng hoàng, là minh chủ tốt bụng cho y sống trong minh, ăn mặc sung túc. Y còn thật sự tưởng mình là đạo lữ của minh chủ, cả ngày ra vẻ lạnh lùng cao quý.”

“So với Thanh Tễ tiên quân, Hà công tử dễ gần hơn nhiều. Rõ ràng là hai huynh đệ giống nhau đến tám phần, mà sao tính cách lại khác biệt đến vậy?”

Hà Trú Nguyệt đến muộn nên chỉ nghe được một nửa, nhưng cũng đủ để đoán ra bảy tám phần.

E rằng không chỉ hai kẻ này, mà còn rất nhiều người từ lâu đã mang suy nghĩ như thế. Nay Hà Tịch Đình du lịch trở về, họ càng thêm vô tư buông lời bàn tán.

Còn về "ăn sung mặc sướng" mà Phương Diễn ban cho, y vốn cho rằng, giống như y sẵn lòng vì yêu mà giúp Phương Diễn xử lý bao chuyện vụn vặt, thì Phương Diễn cũng sẽ vì yêu mà chăm sóc y chu đáo.

Đó chưa từng là một cuộc giao dịch bẩn thỉu nào cả, chỉ đơn thuần là sự đáp lại của tình cảm lưỡng phương.

Huống hồ, với tu vi hậu kỳ Xuất Khiếu như y, nơi nào không xứng hưởng thụ đãi ngộ ấy?

Trong lòng y chẳng gợn sóng, chỉ cảm thấy phong khí trong Tiên Minh đã đến lúc cần được chỉnh đốn nghiêm túc.

Bỗng bên cửa vang lên một tiếng "choang" chói tai, một chén làm bằng lưu ly rơi xuống bậc thềm bằng ngọc, vỡ tan thành vô số mảnh, từng mảnh vụn bay tán loạn, vẽ thành những tia sáng bảy màu lấp lánh trong không trung.

Quản sự của kho tàng mặt mày hoảng hốt, hấp tấp bước qua đống mảnh vỡ, chạy tới trước mặt Hà Trú Nguyệt hành lễ, hai đầu gối run rẩy như thể sắp quỳ xuống trong giây tiếp theo: “Tham kiến Thanh Tễ tiên quân.”

Hai đệ tử dưới bóng cây lúc này mới phát hiện sự hiện diện của Hà Trú Nguyệt, bèn vội vã quỳ sụp xuống tại chỗ: “Tham kiến Thanh Tễ tiên quân! Xin tiên quân tha mạng!”

Quản sự len lén ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lãnh đạm không cảm xúc của Hà Trú Nguyệt, lập tức cúi đầu thấp hơn nữa: “Là thuộc hạ quản giáo không nghiêm, mong tiên quân giáng tội!”

"Cứ theo quy tắc mà xử lý." Hà Trú Nguyệt không muốn so đo, giọng nhạt nhẽo, “Ta đến để lấy ghi chép xuất nhập kho trong hai ngày qua.”

Nói xong, y chẳng thèm để ý phản ứng phía sau, trực tiếp bước vào chính điện của kho.

Dẫu sao cũng đã theo bên Phương Diễn nhiều năm, quyền hạn tra cứu hồ sơ vẫn còn.

Không lâu sau, tiểu đồng dâng lên trà nóng.

Là loại y yêu thích nhất – tử quy của miền Bắc.

Chưa uống được mấy ngụm, ngọc giản ghi chép đã được trình lên trước mặt y.

Hà Trú Nguyệt không do dự, đưa thần thức tra thẳng vào mục ghi chép của ngày hôm qua.

[Giờ Tuất khắc ba ngày hai mươi mốt tháng Năm – Khúc Ân – chu ngọc Nam Minh] 

Tức là, hôm qua chính Khúc Ân quay lại kho lấy chu ngọc Nam Minh, còn mang theo một đệ tử, mượn cớ gọi y đi, rồi lén giao viên ngọc cho Phương Diễn.

Phương Diễn căn bản không nhớ hôm nay là ngày gì…

Miếng ngọc vẫn còn ấm áp treo bên hông, Hà Trú Nguyệt chợt nhớ tới vị trí ngồi trong yến tiệc bị chiếm, cùng ba đạo thần lôi biến mất trên Vạn Linh Thụ.

Tất cả xét riêng lẻ thì chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng dồn dập xảy ra trong thời gian ngắn như một dòng nước ngầm, bất ngờ đập mạnh vào mặt hồ vốn đang phẳng lặng, làm vỡ vụn bóng trăng đang soi rõ ràng nơi mặt nước.

Bên tai y vang lên câu nói năm xưa của sư tôn khi mới bước chân vào con đường tu hành.

Sư tôn nói, khi mưa gió kéo tới, phải biết cảnh giác.

Bàn tay Hà Trú Nguyệt đang cầm ngọc giản vô thức siết chặt.

Đã là người bên cạnh Phương Diễn, có chuyện gì y càng không nên giấu trong lòng, nếu có thể hỏi rõ sớm thì nên làm vậy.

Quản sự đã xử lý xong hai tên đệ tử, lo lắng đứng đợi trước bàn, như thể chỉ sợ ghi chép có thêm chút sơ sót, chính mình cũng bị đuổi khỏi Tiên Minh.

Quản sự dè dặt hỏi: “Tiên quân, có gì không ổn ạ?”

Hà Trú Nguyệt đặt ngọc giản vào tay tiểu đồng đang chờ: “Không có gì. Minh chủ đưa Hà công tử tham dự buổi triều kiến của các châu chủ Nam Minh Thập Tam Châu sao?”

Quản sự đáp: “Phải, châu chủ mới thay của châu thứ chín Nam Minh là hiệp đạo từng nổi danh – Lang Ất Sư. Hà công tử từ lâu đã ngưỡng mộ Lang Ất Sư, nên…”

Giọng Hà Trú Nguyệt đột nhiên trầm xuống: “Ai?”

Quản sự giật mình: “Hiệp đạo Lang Ất Sư…”

Sắc mặt Hà Trú Nguyệt trở nên nghiêm trọng.

Lang Ất Sư tuy ngoài mặt mang tiếng là hiệp đạo, chuyên cướp giàu giúp nghèo, nhưng sau lưng đã từng phạm tội tày trời. Từ khi y còn nhỏ, người này đã bị sư tôn đích thân chém dưới kiếm.

Lang Ất Sư đã chết, vậy kẻ giả mạo trà trộn vào đội triều kiến của Nam Minh Thập Tam Châu... rốt cuộc là ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play