Khi Hà Trú Nguyệt đến nơi, cửa điện Tinh Đỉnh đang mở toang. Ánh sáng từ bên trong xuyên qua khung cửa bằng lưu ly, tràn đầy ra nền đất trước điện. Tiếng cười nói vang dội còn rộn ràng hơn cả ánh sáng, từng câu từng chữ như trực tiếp chui vào đầu y.

Ồn ào.

Trong lòng y khẽ dâng lên một chút bực bội, nhưng nghĩ đến Phương Diễn thì cũng dần lắng xuống.

Bước chân trái vừa chạm vào điện, tiếng ồn ào lập tức tắt hẳn, mọi ánh mắt trong sảnh đều đổ dồn về phía y.

Hà Trú Nguyệt không biểu lộ gì, ánh mắt lướt qua một vòng trong đám đông.

Không thấy Phương Diễn. Vị trí chủ tọa vẫn để trống, trên án đặt vài món thức ăn và dụng cụ vẫn chưa dùng tới, lại có người đứng gác bên cạnh, có lẽ Phương Diễn còn chưa tới.

Hôm nay là tiệc đón gió của Hà Tịch Đình, trong tiệc phần lớn đều là thân hữu của Hà Tịch Đình cùng vài thế lực có quan hệ thân cận với họ Hà.

Y từng nghe nói Phương Diễn và Hà Tịch Đình quen biết từ sớm. Giờ người đến đông đủ như vậy, xem ra quan hệ hai người không cạn.

Hà Tịch Đình là người đầu tiên phá tan bầu không khí yên lặng, từ bên bàn đứng dậy gọi: “Huynh trưởng, huynh cũng đến rồi.”

Mấy chục năm không gặp, Hà Tịch Đình dường như chẳng thay đổi gì mấy.

Vẫn là chiếc áo lụa mỏng màu xanh lá, ôn hòa thanh tú như nhành liễu xuân ngày mới. Vẻ non nớt hai bên má đã bị năm tháng gọt bớt, lại càng khiến dung mạo thêm nổi bật.

Hà Trú Nguyệt gật nhẹ đầu, giọng nhàn nhạt giữ đúng lễ nghi: “Vẫn mạnh khỏe chứ.”

Hà Tịch Đình: “Mọi sự đều ổn, còn huynh trưởng thì sao?”

Hà Trú Nguyệt: “Tạm ổn.”

Rồi hai người không nói thêm gì nữa.

Hà Trú Nguyệt định ngồi xuống chờ Phương Diễn, chợt nhận ra vị trí Hà Tịch Đình đang ngồi vốn là chỗ của y.

Từ khi y và Phương Diễn bên nhau, trong các bữa tiệc lớn nhỏ của Tiên Minh, bất kể y có mặt hay không, bên tay phải Phương Diễn luôn chừa sẵn một chỗ cho y. Suốt năm mươi năm, chưa từng có ngoại lệ.

Vậy mà hiện tại, trước bàn đó lại là Hà Tịch Đình đang ngồi.

"Đã đến thì đứng mãi đó làm gì?" Thấy y không nhúc nhích, Hà Tứ tỏ vẻ không vui, tiện tay chỉ về hàng ghế cuối, “Người đâu, thêm bàn.”

Những người khác cũng bắt đầu ồn ào.

“Thanh Tễ tiên quân, hay ngồi cạnh ta đi.”

“Tiên quân, góc bên ta phong cảnh dễ chịu hơn.”

Chờ mọi người nói xong, Hà Tịch Đình làm như bất đắc dĩ quay sang Hà Tứ: “Phụ thân, đó là huynh trưởng.”

Rồi hắn quay lại nháy mắt với Hà Trú Nguyệt: “Minh chủ nói hôm nay là tiệc riêng, cứ thoải mái là được. Đã lâu không gặp huynh trưởng, nếu huynh không thấy phiền, sao không ngồi cùng ta? Huynh đệ chúng ta cũng tiện trò chuyện đôi câu.”

Trong lòng Hà Trú Nguyệt dâng lên vài phần chán ghét.

Trước đó tiểu đồng từng nói họ Hà là cánh tay trái của Tiên Minh, lời có phần tâng bốc, nhưng Phương Diễn đúng là luôn dành nhiều ân huệ cho nhà họ Hà.

Năm xưa y mới trở lại họ Hà, cũng từng kết giao với Hà Tịch Đình. Khi ấy đối phương ra vẻ huynh đệ tình thâm, nhưng sau lưng không biết đã đâm y bao nhiêu nhát dao.

Phương Diễn quan tâm đến nhà họ Hà, mà nhà họ Hà lại thiên vị Hà Tịch Đình, vì vậy phần lớn người trong giới tu chân đều cố tránh né y.

Mãi đến khi đạo hạnh của y dần bộc lộ, Hà Tịch Đình rời nhà xuất du, y lại kết giao với Phương Diễn rồi trở thành đạo lữ, danh tiếng và cách người trong giới đối đãi với y mới bắt đầu dần cải thiện.

Giờ đây Hà Tịch Đình vừa mới trở về, không ngờ những kẻ này lại gấp gáp như vậy, thi nhau thể hiện trung thành.

Bề ngoài thì nồng nhiệt với y, nhưng thực chất toàn là châm biếm.

Dám cư xử như vậy với một tu sĩ hậu kỳ Xuất Khiếu như y, hẳn là vì quá tin tưởng vào Hà Tịch Đình, cho rằng mình có chỗ dựa vững chắc nên chẳng chút e dè.

Đối mặt với những lời xỏ xiên của cả sảnh, ánh mắt Hà Trú Nguyệt vẫn lãnh đạm như cũ.

Y đưa mắt nhìn sang chiếc trường ỷ ở trung tâm đại điện.

Ghế làm từ gỗ Thiền Uyên, sơn bóng bằng lông chim phượng dài, từ lưng tựa đến tay vịn đều chạm khắc hàng dài thần thú, sắc màu lưu chuyển rực rỡ, khí thế lẫm liệt.

Y không tranh giành, không tranh đoạt, nhưng không có nghĩa là để người khác mặc sức cưỡi lên đầu.

Khóe mắt Hà Trú Nguyệt khẽ nhướng lên, vừa định mở lời thì phía sau truyền đến một giọng nam trầm ổn pha chút ý cười.

“Dù sao cũng là tiệc riêng, Trú Nguyệt cứ ngồi cùng bản quân là được.”

Cảm xúc còn mơ hồ trong lòng y bị câu nói ấy đánh trúng, y quay người nhìn lại.

Hôm nay Phương Diễn không mặc đạo bào trùng điệp thường thấy, chỉ khoác đơn một bộ bạch y thêu hoa văn chìm, khi lay động như mây nước cuộn trào, dung mạo tuấn nhã phi phàm.

Minh chủ Tiên Minh khiến toàn giới tu chân phải cúi đầu xưng thần, ngoài khí chất cao quý vượt bậc, ngũ quan hắn cũng sắc nét gọn gàng, chỉ vì đuôi môi hơi cong lên nên luôn như mang theo nụ cười mơ hồ. Có điều bởi tu vi và địa vị quá cao, vẻ ôn hòa của hắn nhìn thế nào cũng chỉ dừng lại ở mức có lễ, chứ chẳng hề thân thiện.

Lúc này giọng hắn ép xuống, rõ ràng không vận dụng linh lực, nhưng lại khiến người nghe không dám ngẩng đầu.

Đã nói là tiệc riêng, nhưng trước sự thiên vị công khai của Phương Diễn dành cho Hà Trú Nguyệt, không ai còn dám xem đây là bữa tiệc riêng nữa.

Tiếng ồn ào trong đại điện thoáng chốc im bặt, không khí lập tức nghiêm nghị thêm vài phần, tất cả đứng dậy, cúi đầu hành lễ với Phương Diễn.

“Tham kiến minh chủ.”

Phương Diễn hờ hững "ừ" một tiếng, rồi dẫn Hà Trú Nguyệt đi thẳng đến chỗ chủ tọa.

Hà Tứ, thân là phụ thân của Hà Trú Nguyệt, có lẽ vì tự mang lòng kiêu ngạo cố hữu, giữa đám người đang khúm núm vẫn lén lút trừng mắt nhìn y, như thể đứa con bất hiếu này sắp biến thành yêu phi mê hoặc triều đình, khiến ông ta vừa giận vừa hận.

Mà Hà Trú Nguyệt lại bình thản đi ngang qua trước mặt Hà Tứ, coi ánh mắt đầy hằn học kia như không tồn tại.

Y cũng từng nghĩ sẽ chủ động ngồi vào vị trí cạnh Phương Diễn, nhưng việc y tự mình ngồi và việc Phương Diễn đích thân mời ngồi, cảm giác đem lại hoàn toàn khác biệt.

Ai lại không thích được người mình yêu thiên vị công khai.

Ngồi vững rồi, tâm tình Hà Trú Nguyệt thoải mái rót một chén rượu cho Phương Diễn: “Chuyến đi Nam Minh thuận lợi chứ?”

"Thuận lợi. Ngày mai mười ba châu chủ của Nam Minh sẽ đến diện kiến." Phương Diễn nâng chén rượu nhấp một ngụm, “Còn thanh Trường Lâm thì sao?”

Hà Trú Nguyệt: “Thuận lợi.”

Phương Diễn nói: “Ngươi làm việc, ta luôn yên tâm.”

Nói rồi lại nghiêng người ghé sát bên tai y: “Chỉ là sao ta mới đi một chốc, quay về đã thấy ngươi bị bắt nạt thế này?”

Hà Trú Nguyệt bất lực liếc hắn một cái, vẻ lạnh lùng trước đó khi đối mặt với người ngoài đều tan biến, nơi khóe mắt, đuôi mày hiện rõ chút sinh động hiếm thấy.

Y chẳng khách khí đáp: “Chẳng phải vì ngươi quản người không nghiêm hay sao?”

Phương Diễn chẳng hề bận tâm đến sự vô lễ ấy, phất tay áo dài, bật cười khẽ hai tiếng: “Là ta sai.”

Hai người ngồi đây tình tứ trò chuyện, kẻ dưới lại mỗi người một tâm tư khác nhau.

Cả giới tu chân đều biết họ Hà đứng về phía Hà Tịch Đình, còn Hà Trú Nguyệt chỉ là cái bóng bị đặt lên cho có. Dù y có là tu sĩ hậu kỳ Xuất Khiếu thì sao? Chỉ cần minh chủ muốn, một đầu ngón tay là có thể nghiền chết y.

Hà Tịch Đình có giao tình thân thiết với minh chủ, giờ lại từ chuyến xuất du dài ngày trở về, chẳng lẽ còn thua một kẻ được minh chủ nuôi bên người để làm đồ chơi?

Bọn họ nương theo ý Hà Tứ và Hà Tịch Đình mà chế giễu Hà Trú Nguyệt, thế nhưng nhìn thái độ của minh chủ… chẳng lẽ kẻ mới được sủng ái còn chưa cười, người cũ đã phải khóc sao?

Nhận ra ánh mắt quan sát từ bốn phía, nét mặt Hà Tịch Đình vẫn không đổi, vẫn là vẻ thân thiện hoạt bát, nâng chén từ xa mời Phương Diễn: “Sớm đã nghe minh chủ và huynh trưởng kết thành đồng tâm, không ngờ lại thâm tình đến vậy.”

Phương Diễn đưa mắt nhìn Hà Tịch Đình, nhàn nhạt cười một tiếng: “Năm mươi năm, đủ để xảy ra nhiều chuyện.”

Hà Tịch Đình chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, không rõ là đã ngẫm ra điều gì từ câu nói ngắn ngủi ấy, sau cùng không nói thêm gì, lặng lẽ cạn chén rượu.

Bữa tiệc tiếp đón hôm nay, có vẻ chỉ là vì muốn giữ thể diện cho họ Hà và nể chút giao tình xưa mà làm lấy lệ.

Phần còn lại của buổi tiệc, Phương Diễn hầu như không tham dự vào mấy lời trò chuyện bên dưới, chỉ thỉnh thoảng nói dăm ba câu với Hà Trú Nguyệt.

Mãi đến giờ Tý, yến hội mới kết thúc.

Phương Diễn đứng dậy trước, đợi Hà Trú Nguyệt cùng rời khỏi điện Tinh Đỉnh, những người còn lại trong điện mới dám từ từ đứng lên.

Hà Trú Nguyệt không cần quay đầu cũng biết cảnh tượng sau lưng sẽ như thế nào, nhưng những chuyện đó không còn liên quan đến y nữa.

Y có người quan tâm hơn, và chuyện quan trọng hơn để lưu ý.

Phương Diễn thân là minh chủ Tiên Minh, đứng nơi đỉnh cao quyền thế của giới tu chân, thiên hạ này, thứ gì hắn muốn thì thứ ấy đều thuộc về hắn.

Dù vậy, vào ngày đặc biệt hôm nay, y vẫn muốn thể hiện chút tình ý của mình.

Hà Trú Nguyệt đưa ra chiếc hộp lễ đã chuẩn bị từ trước: “Tặng ngươi.”

Chân mày Phương Diễn khẽ nhướn lên: “Ồ?”

Hà Trú Nguyệt nói: “Quà tặng.”

Y dõi mắt nhìn Phương Diễn nhận lấy hộp lễ, trong lòng bỗng dấy lên chút nghi ngờ.

Sao y lại như nhìn thấy vẻ kinh ngạc thoáng qua trong ánh mắt của Phương Diễn?

Kinh ngạc?

Vì sao Phương Diễn lại kinh ngạc?

Trước đây mỗi dịp kỷ niệm, chẳng phải hai người vẫn luôn tặng quà cho nhau hay sao?

Y vừa định mở miệng hỏi thì đã nghe có người gọi tên mình.

Khúc Ân dẫn theo một tu sĩ cúi đầu, dáng vẻ nhu thuận, gương mặt lộ rõ vẻ khó xử: “Tham kiến minh chủ, Thanh Tễ tiên quân…”

Phương Diễn: “Chuyện gì?”

Khúc Ân: “Việc ở Trường Lâm Thành cần nhanh chóng lập hồ sơ, nhưng lúc Thanh Tễ tiên quân diệt trừ tà vật thì hành động một mình…”

Phương Diễn vỗ nhẹ lên vai Hà Trú Nguyệt, không nặng không nhẹ: “Đi đi.”

Hà Trú Nguyệt khẽ gật đầu, bước về phía vị tu sĩ để trả lời những câu hỏi cần thiết.

Khi y trở lại, Phương Diễn đã mở hộp lễ ra, đang chăm chú ngắm vật bên trong.

Đó là bao kiếm do chính tay y luyện chế.

Trường Kiếp kiếm tuy là thần binh bậc nhất thiên hạ, nhưng sát khí lại quá nặng. Y đã cất công chu du khắp nơi, mạo hiểm thu thập các loại linh tài hiếm có, chỉ cần có thể áp chế thêm được chút sát khí thôi, cũng đã rất tốt cho Phương Diễn.

Phương Diễn trước mặt y liền triệu hồi Trường Kiếp, tháo vỏ kiếm cũ giao cho Khúc Ân, thay vào đó là bao kiếm y vừa tặng. Hắn mỉm cười dịu dàng: “Ta rất thích.”

Khóe mắt Hà Trú Nguyệt khẽ cong lên: “Thích là tốt rồi.”

Ngay sau đó, Phương Diễn cũng lấy từ túi trữ vật ra một miếng ngọc bội, khẽ nghiêng người, tự tay buộc lên thắt lưng y: “Chu ngọc Nam Minh, có ích cho thần hồn của ngươi.”

Hà Trú Nguyệt giơ tay sờ thử, thấy ấm áp.

Mối nghi ngờ trong lòng y lập tức tan biến không dấu vết.

Phương Diễn vẫn nhớ.

Bởi vì cử chỉ buộc ngọc bội, hai người lúc này đứng rất gần nhau.

Cuối xuân trời đã ngả nóng, tu sĩ lại thính tai nhạy cảm, từng nhịp tim, từng hơi thở đều như được phóng đại rõ mồn một. Gió đêm lùa qua kẽ áo, luồn từ khoảng cách gần như lòng bàn tay giữa hai người, khuấy động cõi lòng.

Hà Trú Nguyệt ngẩng đầu, ánh đèn cao hai bên phố lớn rọi xuống xuyên qua tán lá, rải lên đôi mắt y ánh sáng ấm áp, tựa như tinh tú trút mình xuống biển, long lanh lấp lánh: “Ta cũng rất thích.”

Dù đã ở cạnh nhau năm mươi năm, Phương Diễn vẫn không khỏi thất thần trong thoáng chốc.

Tình nhân mà hắn dưỡng bên người, không chỉ có tu vi cao cường, mà còn trầm tĩnh, ít lời. Cách đối nhân xử thế luôn giữ khuôn phép, từng lời từng chữ đều vạch rõ ranh giới, như sợ vượt qua sẽ làm vấy bẩn mối quan hệ này.

Rõ ràng sống trong thế gian trăm năm, vậy mà Hà Trú Nguyệt vẫn như một vầng trăng treo cao ngoài cõi trần, lạnh lùng cô ngạo, chỉ duy nhất để ánh sáng ấy bị hắn nắm giữ trong tay.

Bảo sao suốt năm mươi năm, hắn vẫn chưa thấy nhàm chán.

Nếu là ngày thường, có lẽ hắn sẽ nán lại bên Hà Trú Nguyệt lâu hơn, tiếc là hôm nay…

Ánh mắt Phương Diễn vô thức liếc về phía điện Tinh Đỉnh, tay khẽ bóp nhẹ sau gáy Hà Trú Nguyệt một cái: “Mấy ngày nay vất vả rồi, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút.”

Bàn tay bên người của Hà Trú Nguyệt hơi động, nhưng không nghi ngờ gì: “Ngày mai người của Nam Minh đến, ngươi cũng nên nghỉ sớm.”

Khi bóng dáng Hà Trú Nguyệt khuất nơi cuối phố, bầu không khí ngọt ngào cũng dần tản đi.

Khúc Ân bước lên đúng lúc, cung kính nói: “Minh chủ, Hà công tử đang chờ ngài.”

Phương Diễn vuốt nhẹ Trường Kiếp kiếm vừa thay vỏ mới, linh lực thu lại, Trường Kiếp lập tức biến mất trong không khí.

Ánh mắt hắn sáng tỏ, giọng nói mát lạnh như nước: “Đi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play