Một hồi phong ba tưởng chừng nghiêm trọng lại cứ thế trôi qua. Đường Thời An trước kia đối xử với Bạch Nhiễm Hi thế nào, thì sau đó vẫn như vậy, không hề thay đổi. Nhưng Bạch Nhiễm Hi lại thường xuyên thất thần, hoặc cứ nhìn chằm chằm Đường Thời An rồi ngẩn người. Ngay cả Tiểu Nê Thu cũng nhận ra cha mình có gì đó không bình thường.  
"A phụ, cha làm sao vậy?" Tiểu Nê Thu từ lần trước bị Đường Thời An dỗ dành gọi là "phụ thân", liền không chịu sửa miệng nữa, gọi "a phụ" một cách vô cùng tự nhiên.  
"Ừm, cha con không sao đâu, chỉ là đang nghĩ đến chuyện thành thân với a phụ con, nên thẹn thùng đấy." Đường Thời An ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng của Tiểu Nê Thu, bèn kiếm cớ trả lời.  
"Nhưng mà cha có vẻ không vui." Tiểu Nê Thu không dễ bị lừa, bé có thể cảm nhận được cha mình đang không hề vui vẻ.  
Đường Thời An nhất thời nghẹn lời. Hắn làm sao mà không biết Bạch Nhiễm Hi đã khác thường suốt mấy ngày nay, chỉ là muốn để y tự suy nghĩ thông suốt, không ngờ quá trình này lại dài như vậy. "Tiểu Nê Thu đúng là tinh ý, có a phụ con ở đây, cha con sẽ sớm vui vẻ thôi, đúng không?"  
"Dạ! A phụ kể chuyện cho cha nghe đi, mỗi lần nghe chuyện của a phụ, con đều rất vui. Cha nghe xong cũng sẽ vui thôi!" Tiểu Nê Thu đẩy Đường Thời An đến trước mặt Bạch Nhiễm Hi, sau đó chạy tót vào phòng, len lén nhìn qua khe cửa.  
Trước đó, hắn đã nói sẽ để Bạch Nhiễm Hi tự suy nghĩ, sau đó mới quyết định, giờ cũng không định thúc ép y. Nhưng không ngờ vừa đến gần, hắn liền nhíu mày: "Nhiễm Hi, tay không đau sao?"  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play