Đại phu nhân quay đầu lại lạnh lùng nhìn bà ta, ánh mắt bà ta đầy giận dữ và căm hận. Nhị phu nhân thong thả bước tới, nhìn Thu Minh Ngọc một cái nói: "Đại tẩu, Minh Ngọc thật sự không sao chứ?"
Đại phu nhân lập tức như bị đạp phải đuôi, giọng nói cao hẳn lên: "Tất nhiên là không sao rồi! Sao hả? Chẳng lẽ lúc nào muội cũng mong rằng Minh Ngọc sẽ gặp phải chuyện bất trắc à?" Đôi mắt bà ta sắc bén hẳn lên, nhìn thẳng về phía Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Đại tẩu nói gì lạ vậy? Muội vô duyên vô cớ lại mong cho Minh Ngọc gặp chuyện để làm gì chứ? Muội vẫn biết câu người một nhà có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Minh Ngọc mà có chuyện gì, Minh Châu và Minh Trân cũng sẽ bị ảnh hưởng theo, há chẳng phải muội lại tự đào hố chôn mình hay sao?"
Ánh mắt của Đại phu nhân thoáng co lại, trong ánh mắt đầy căm hận ấy còn có cả sự ngạc nhiên và chút sợ hãi: "Ngươi biết gì rồi?"
Không thể nào, chuyện này xảy ra ở chùa Bảo Hoa. Bọn họ vừa xuống núi, Lão thái gia và Lão thái quân chắc chắn vẫn chưa biết chuyện này. Con tiện nhân Hoàng Vân Thư này sao lại biết được?
Nhị phu nhân nhìn chăm chăm vào bà ta nói: "Muội thì có thể biết gì chứ? Hay là Minh Ngọc thực sự gặp chuyện gì rồi?" Ánh mắt bà ta lại đánh giá Thu Minh Ngọc thêm lần nữa, ẩn chứa sự sắc bén.
Trong lòng Đại phu nhân chợt trùng xuống, theo bản năng kéo Thu Minh Ngọc ra sau lưng mình. Cứng giọng nói: "Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không có chuyện gì hết! Thôi được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, Minh Ngọc và Minh Lan đều bị cảm cần nghỉ ngơi thật nhiều. Nhị đệ muội dạo này nhiều việc nên cứ lo việc của mình đi. Ta đi trước đây."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT