Nghe vậy, Ninh Tịnh có chút kinh ngạc.
Lần trước bọn họ đi công tác xử lý lão ma đạo gây hại chưa đến 30 người. Giờ thành Tây Bản này, lập tức diệt một lần hơn 50 mạng, đã là cấp tiểu Boss. Tần suất xuất hiện Boss này cao quá rồi.
Phải biết rằng, ma quỷ thường ngày ngủ đêm ra, thường sống nhờ nơi âm khí vượng, ngày thường khó chuyển hóa thành thực thể, nên nếu chúng nó muốn hành động, phần lớn sẽ bám vào xác người. Nếu ngày nào đó nghe nói vùng ngoại ô có mộ vô danh bị đào, thi thể biến mất không dấu vết, thi khí phiêu tán, mà tiền chôn theo lại không mất, vậy có thể kết luận là bị ma quái đào mồ.
Tạ Diệc với bậc tu đạo này, sẽ không tin lời hão huyền. Hắn nói "tựa hồ", cơ bản ngang với "nhất định". Hơn nữa, ý hắn là con quỷ kia chưa bắt được. Đến lúc gặp trực tiếp, thu phục sẽ khá khó khăn.
Có nên nhúng tay không?
Ninh Tịnh nghiêm túc hồi tưởng, xác định khi Tranh Hà tám tuổi, hắn đang bị Tam môn bỏ xó không dùng, ngày ăn cơm đốn củi đánh đậu, làm gì có cơ hội gặp nhiệm vụ diệt ma quái.
Xem ra vũng nước đục này không thể tránh.
Hệ thống: "Đinh! Vì Tranh Hà đến Nhị môn trước, cốt truyện kế tiếp sẽ có thay đổi. Nhiệm vụ cốt truyện: Xin dẫn Tranh Hà tham gia diệt ma quái lần này, và để hắn hoàn thành nhiệm vụ 【Trợ công】. Sau khi thành công, độ hoàn thành truyện, giá trị nhân phẩm sẽ tăng mạnh; nếu xui xẻo thất bại, nhiệm vụ sẽ ngừng ngay."
Quá hiểu hệ thống, Ninh Tịnh hiểu —— cái gọi là nhiệm vụ cốt truyện, chính là có dự cảm sẽ bị hố đến cống ngầm, mà không thể từ chối.
Nàng xoa mặt, bực bội nói: "Nhiệm vụ trợ công nghĩa là gì?"
Hệ thống: "Là nhiệm vụ Tranh Hà độc lập hoàn thành, tổng bộ phái xuống cho Tranh Hà lần này, sẽ tuyên bố vào thời khắc quan trọng, yêu cầu cô hiệp trợ."
Phái cho Tranh Hà làm nhiệm vụ độc lập?
Ninh Tịnh kín đáo nhìn tiểu đầu trọc ngoan ngoãn ăn đồ chơi làm bằng đường bên cạnh mình, trong lòng đầy nghi hoặc. Từ bao nhiêu thế giới qua, đây là lần đầu gặp chuyện bỏ qua nàng, giao nhiệm vụ trực tiếp cho vai ác. Ở nơi nguy hiểm đó, hắn làm được gì?
Tạ Diệc ngưng trọng nói: "Đêm nay, quan phủ chỉ kiểm sơ số người sống ở hiện trường. Nhân lúc thi khí chưa lan xa, ta phải xử lý ngay trong đêm."
Kim Quang Tông là đại phái tu tiên, dù không thù lao, án mạng diệt môn do ma đạo xảy ra ngay dưới mắt, thì cũng phải nhúng tay vào.
Ninh Tịnh vội nói: "Sư thúc, ta đi xem cùng ngươi."
Tạ Diệc suy nghĩ một lát, rồi gật đầu đáp ứng: "Vậy cùng đến đây."
Đại trạch Thi gia xảy ra án mạng, xây ở đoạn đường giàu có và đông đúc thành Tây Bản.
Vùng này đều là nhà giàu có máu mặt Tây Bản, xảy ra thảm án này, quan phủ cố ý ém tin, nói là do kẻ cắp làm, nhưng vẫn lộ chút phong thanh khiến lòng người vùng lân cận hoảng sợ. Đêm khuya lúc lên đèn, khi đoàn người Ninh Tịnh đến, vẫn như cũ thấy nhiều nhà đèn đuốc sáng trưng, còn ngửi thấy mùi hương khói.
Cổng lớn Thi phủ đóng chặt, có vài bộ khoái canh gác, không cho người vào.
Đêm tối âm u, ánh lửa đèn lồng cửa phủ mờ ảo. Sau cánh cửa không nghe thấy tiếng gì. Nghĩ đến hơn 50 thi thể phía sau, mấy bộ khoái quen thấy máu tanh thì cũng phải thấy khó có thể chịu đựng, xoa xoa cánh tay. Lúc thấy người Kim Quang Tông, tinh thần đều phấn chấn, mở cửa cho họ vào.
Tạ Diệc dẫn đầu bước vào. Người còn lại nối đuôi nhau vào.
Lần này đến hơn mười người. Ninh Tịnh chỉ biết Tạ Diệc và hai đệ tử. Còn lại là người Tam môn, một đám đệ tử gần tuổi Ninh Tịnh, nhưng tu vi kém xa nàng, gặp Ninh Tịnh đều ngoan ngoãn gọi "Lục sư tỷ".
Trong cốt truyện gốc, quan hệ giữa bảy môn Kim Quang Tông rất vi diệu, ngoài mặt hòa thuận ngấm ngầm đánh giá, nhà ai môn sinh Trúc Cơ siêng năng hơn, nhà ai diệt yêu ma nhiều hơn, nhà ai chứa nhiều pháp bảo hơn... Luôn so đo danh vọng. Ngoại lệ duy nhất là quan hệ giữa Nhị môn và Thất môn rất tốt, nên riêng cá nhân Ninh Tịnh và Tạ Diệc có quan hệ cực thân.
Hình dung đến bảy năm sau, Tranh Hà luôn không có cảm giác tồn tại, bất ngờ nổi lên như một hắc mã, chiếm trọn sự chú ý của toàn tông. Nhị môn chẳng hề bận tâm đến thể diện Tam môn, ngang nhiên cướp người, công khai thu Tranh Hà. Quan hệ giữa các môn cũng thể hiện từ chuyện này.
Ninh Tịnh chậm rì rì đi cuối đội, ngoái đầu nhìn Tranh Hà, nghĩ rồi nói: "Sợ người ch·ết không?"
Tranh Hà lắc đầu. Người ch·ết hắn đã sớm gặp qua rồi.
Chút nữa thấy, chắc chắn còn nặng đô hơn đệ tưởng—Ninh Tịnh chửi thầm, nhưng trên mặt thì không nói lời nào, nắm tay nhỏ của hắn vào cửa, gần như ngay lập tức, Ninh Tịnh cảm thấy một luồng thi khí rất mạnh ập đến.
Trong Thi phủ, đèn lồng tắt hết, thi thể đã được quan phủ tập trung ở hậu viện. Mọi người vây xem, mặt đều xanh mét.
Hơn 50 thi thể này, nửa thân dưới còn khá nguyên vẹn. Chỉ có nửa thân trên, bất kể nam nữ, ngực đều bị đào một lỗ lớn. Có lẽ, không thể gọi là vết thương, mà như bị một bàn tay sắc nhọn từ sau ra trước đào lung tung, hoàn toàn nát bét, ghê tởm vô cùng. Ngoài ra, trước khi ch·ết họ có lẽ chịu áp lực lớn, vài người tròng mắt và lưỡi từ hốc mắt, miệng phọt ra ngoài, rũ bên ngoài, dịch nhầy nhớp nháp chảy đầy đất.
Ninh Tịnh cảm thấy bàn tay nhỏ mình nắm run rẩy, cúi đầu thấy khuôn mặt Tranh Hà xanh mét, rõ ràng chịu đả kích không nhỏ.
Ninh Tịnh: "Nói thật, cậu bắt tiểu hài tử xem cảnh này, không nghĩ sẽ tạo thành bóng ma tâm lý à?"
Hệ thống: "Nhiệm vụ của tôi đều xét khả năng chịu đựng tâm lý của Tranh Hà. Cậu ta sinh ra là người ăn bát cơm này, đừng lo."
Ninh Tịnh nghĩ lại —— cũng phải, về sau, để nuôi dưỡng quỷ môn tà tính, Tranh Hà đã làm vài chục năm việc rút gân lột da.
Có một hai đệ tử nhỏ tuổi, không khỏi quay đầu, ghê tởm muốn nôn. So sánh, với tuổi của Tranh Hà, hắn đã rất trấn định rồi.
Với Ninh Tịnh, mã mosaic khuôn mặt NPC vẫn còn tác dụng, nên những tròng mắt rơi, lưỡi dài thõng, trong mắt nàng, chỉ thấy là một đám mosaic đen đen đỏ đỏ. Những bộ phận đặc biệt huyết tinh, phản nhân loại, hệ thống cũng che hết, vì thế Ninh Tịnh không thấy gì.
Nên, bình tĩnh nhất cả đoàn người, trừ Tạ Diệc, thì chính là Ninh Tịnh.
Hậu bối một hai đều dựa không được, Tạ Diệc đến gần từng thi thể, ngồi xổm xuống, trực tiếp dùng tay tìm kiếm trong lỗ ngực, Ninh Tịnh nghe được tiếng ngón tay cắm vào huyết nhục, âm thanh nhớp nháp.
Ninh Tịnh sống lưng lạnh toát, bỗng nảy sinh một sự khâm phục: "Mẹ nó, anh chàng này thật lợi hại."
Hệ thống: "..."
Cuối cùng, Tạ Diệc từ ngực một nữ nhân ngã trên đất, bới ra một đống mosaic đỏ đen, nói với Ninh Tịnh: "Khinh Tuyết, lại đây xem."
Ninh Tịnh vội ngồi xổm xuống, mùi máu tươi xộc vào mũi ngứa ngáy. Còn chưa kịp nhận ra đống kia là gì, Tạ Diệc đã đáp: "55 người bị đào tim. Trừ bà lão ra, vừa vặn 49 mạng, tim đều bị đào đi. Nhưng nó lậu nửa cái này."
49 mạng người, sinh moi tim sống, Ninh Tịnh điều động ký ức Lục Khinh Tuyết, lập tức biết đây là thi quỷ bám vào người, dựa vào tâm bẩn người sống mới duy trì được độ tươi của túi da. Tu vi càng sâu, tim cần vào mỗi lần càng nhiều.
Và mỗi lần đào tim hàng loạt, thi quỷ phải ăn hết trong một đêm. Nếu vội vàng mà lỡ sót nửa cái, trước hừng đông nó nhất định sẽ trở lại tìm.
Hai người ngồi xổm gần nhau nghiên cứu nửa quả tim, đám đệ tử vây xem vừa hổ thẹn vừa khâm phục —— khỏi nói Tạ Diệc môn chủ. Lục Khinh Tuyết là nữ giới bình thường như bao người, tuổi lại trẻ, lúc này lại bình tĩnh đáng tin hơn ai hết. Tiếng "Lục sư tỷ", họ gọi một cách tâm phục khẩu phục.
Ninh Tịnh ngồi xổm đó, không biết mình vô hình trung ra vẻ ngầu, chỉ cảm thấy gáy bị nhìn đến nóng lên.
Tạ Diệc ném nửa quả tim máu chảy đầm đìa vào đống lửa.
Muốn bắt được thi quỷ, phải chờ nó thoát ra khỏi xác người kia. Thi phủ không còn ai sống, thi quỷ chẳng cần nhảy ra là có thể trực tiếp nhặt tim ngay. Vì vậy, cách duy nhất là tìm một người sống làm mồi, dụ thi quỷ moi tim.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng cùng nhìn về Tranh Hà, người duy nhất không có vũ lực, đánh nhau cũng không giúp được.
Ban nãy, họ còn không hiểu sao Lục Khinh Tuyết đem một cục nợ theo. Giờ thì cuối cùng cũng tìm được chỗ dùng.
Tranh Hà mẫn cảm ngẩng đầu, như động vật nhỏ, theo bản năng lại gần Ninh Tịnh.
Hệ thống: "Đinh! Nhiệm vụ cốt truyện kích hoạt, xin hiệp trợ Tranh Hà hoàn thành nhiệm vụ 【Trợ công】."
Ninh Tịnh: "..." Nàng đã hiểu dụng tâm hiểm ác của hệ thống, hóa ra nhiệm vụ trợ công là để nàng hố Tranh Hà làm mồi?!
Y, bọn NPC này không có mắt, đáng đời làm cá tạp cả đời. Đại vai ác sờ sờ trước mặt, cũng không biết nịnh bợ. Không nịnh bợ thì thôi, nàng đã đổi cốt truyện, lũ NPCnày vẫn như cũ vội vàng mà muốn hố Tranh Hà.
Sau này, đợi Tranh Hà thành đại ma đầu hắc ám, sẽ triệt để quán triệt bản tính có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi, ai hố hắn, không ai thoát được.
Hệ thống: "Cô muốn nghĩ thế cũng được."
Ninh Tịnh: "Cậu chắc tôi hố hắn vậy, độ sảng khoái của Tranh Hà sẽ tăng mạnh?"
Hệ thống: "Đương nhiên."
Cuối cùng, có đệ tử đề nghị để Tranh Hà làm mồi. Tranh Hà mặt trắng bệch, nhưng chẳng nói một lời, mím môi, cố trấn định, chỉ chờ Ninh Tịnh quyết định.
Ninh Tịnh trong lòng chửi hệ thống trăm lần, cuối cùng chỉ có thể vỗ vai Tranh Hà, cố nặn một nụ cười, nói: "Vậy đi thôi."
Tranh Hà kiên định nhìn Ninh Tịnh: "Vâng!"
Hắn biết, người khác muốn hắn làm việc rất nguy hiểm. Hắn cũng biết, những người đó không quan tâm hắn sống ch·ết.
Nhưng, nếu Lục Khinh Tuyết hy vọng hắn làm, hắn nhất định sẽ làm tốt nhất. Vì hắn biết Lục Khinh Tuyết không như những người kia, tỷ ấy chắc chắn là vì rèn luyện hắn.
—Không thể không nói, Tranh Hà lúc này vẫn là đóa hoa nhỏ thuần khiết. Nếu Ninh Tịnh nghe được mấy lời này, phỏng chừng sẽ chột dạ không thôi. (=_=)
Quyết định chọn được mồi, liền bắt đầu bố trí hiện trường.
Để dụ thi quỷ đến, hiện trường không dọn dẹp. Đuốc đều tắt hết, Thi phủ lập tức chìm trong bóng tối tĩnh mịch. Tranh Hà cô độc ngồi ôm gối, cách đống thi thể không xa.
Người Kim Quang Tông đã ẩn nấp nơi tối, chỉ chờ mục tiêu vào phạm vi công kích.
Một mình trong bóng tối kinh hoàng, biết rõ Lục Khinh Tuyết ở gần, Tranh Hà vẫn có chút khẩn trương.
Lúc này, hắn bỗng nghe thấy một tiếng gọi rất khẽ: "Đừng sợ, ta nhìn đệ."
Tranh Hà mở mắt, khẽ gọi vào không khí: "Lục sư tỷ?"
"Là ta, đây là truyền âm, chỉ có ta và đệ nghe được." Ninh Tịnh ngồi xổm trên mái hiên. Nàng dùng ngàn dặm truyền âm, nói là ngàn dặm, kỳ thực không thể quá 10 mét.
"Hôm nay ăn đồ chơi làm bằng đường, ngon không?"
"Rất ngọt, đây là lần đầu tađược ăn."
Để giảm bớt căng thẳng, Ninh Tịnh khẽ nói chuyện phiếm với hắn, lại tò mò: "Tranh Hà, đệ tu tiên, là muốn ước nguyện gì?"
Chưa đợi Tranh Hà đáp, Ninh Tịnh bỗng cảm thấy một luồng thi khí, ngưng trọng nói: "Suỵt, nó—hình như đến rồi."