Tu vi càng cao,  phạm vi cảm nhận thi khí càng xa, đặc biệt khi ở vị trí xuôi gió, năng lực radar này càng mạnh. Ninh Tịnh cảm nhận được thi quỷ, chứng tỏ nó đã đến gần 100 mét.

Không còn giọng Ninh Tịnh bên cạnh, không khí bốn phía chìm trong tĩnh mịch. Trực giác nguy hiểm trời sinh bỗng trỗi dậy khiến lông tơ Tranh Hà dựng đứng, lòng bàn tay lạnh toát. Vì đan điền trống rỗng, không chút tu vi, dù mở to mắt dưới trăng mờ, hắn chỉ thấy lùm cây che phủ, và hình dáng đại khái đồ vật gần đó.

Hắn hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, đưa tay ra sau, nhẹ nhàng chạm vào một hòn đá nhọn. Nắm chặt phần tròn trong lòng bàn tay, phần nhọn lộ giữa ngón trỏ và giữa.

Không bao lâu sau, Tranh Hà rõ rệt cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, một mùi tanh hôi ướt át phiêu đãng trong gió, xộc vào mũi. Đống thi thể Thi gia hơn 50 người, truyền đến tiếng nhớp nháp. Như có thứ gì, đang tìm trái tim mình để lại. Tìm mãi không thấy, nó động càng lúc càng mạnh, gần như có thể dùng từ "táo bạo" để hình dung.

Trên mái ngói, Tạ Diệc và Ninh Tịnh nằm ở vị trí xuôi gió, lặng lẽ nghe động tĩnh thi quỷ, trong viện im ắng đến mức kim rơi cũng nghe thấy.

Tranh Hà không một tiếng động mà hít một hơi. Ngay khoảnh khắc này, tiếng động cách hắn mười mấy mét bỗng im bặt. Dường như, thi quỷ đã phát hiện phía sau còn một tiểu hài tử.

Trong bóng tối, "Bá—" một tiếng nhỏ, túi da người rơi xuống đất. Mùi tanh hôi trong gió dày đặc hơn. Trong tiếng gió lạnh thấu xương, thi quỷ cực nhanh xông về Tranh Hà.

Ngay khi thi quỷ bước vào pháp ấn đã vẽ trong viện, Tạ Diệc trên mái hiên chọn thời cơ, tay kết kiếm ấn, ngưng thần hét lớn: "Khởi!"

Hơn mười thân ảnh trắng như tuyết bạo khởi, từ mái hiên nhảy xuống.

Ninh Tịnh rút thanh nữ kiếm, rót linh lực lên thân kiếm, mũi kiếm hẹp dài lạnh băng chợt tỏa một cổ kim quang nhàn nhạt. Đầu ngón tay chấm đất quét ngang, nền đá xanh "Khách" một tiếng, bị bổ ra một khe hở rộng nửa bàn tay màu vàng, rồi tiếp tục lao đến trung tâm pháp trận—

Ninh Tịnh kinh hãi: "Mẹ nó, sức sát thương cao vậy." Nếu thừa lúc người ta không phòng bị mà tấn công, chắc chắn xẻ người làm đôi. Nhìn đòn tấn công của đệ tử khác, kim quang chỉ nổi trên mặt đá, không phá hoại gạch, lực phá hoại của nàng khác hẳn.

Hệ thống: "Đương nhiên, cô tưởng Lục Khinh Tuyết ăn chay sao? Chỉ riêng thanh nữ kiếm, đã là vũ khí số một số hai đệ tử Nhị môn."

Thi quỷ này đạo hạnh thâm hậu, lại vừa nuốt tim người sống, âm khí cực vượng, may không có pháp khí bên người nên cũng dễ đối phó hơn lão ma đạo lần trước. Mọi người hợp lực vây công, hơn mười văn tự kim quang ám sắc từ mũi kiếm bắn ra, hóa thành kim tác, gắt gao quấn chặt lấy nó. Chỉ vàng càng siết càng chặt, tạo ra khói tiêu trên da thi quỷ ướt át, nó đau khổ vặn vẹo trên đất. Tạ Diệc mặt vô cảm xúc, lẩm bẩm, thi quỷ nhanh chóng không còn sức đánh trả, mềm nhũn ngã xuống đất.

Mọi người thắp đuốc lên, vài đệ tử gan lớn dùng mũi giày lật đi lật lại thi quỷ, lại gần xem. Ngạc nhiên thay, bụng thi quỷ phồng lên, cách lớp da, quái dị mà gợn sóng về phía trước, như có thứ gì muốn chui ra.

Có người hoảng sợ: "Không tốt! Trong bụng thằng nhãu này còn có thi thai!"

Vừa dứt lời, một móng vuốt nhọn đen từ bụng thi quỷ hấp hối phá ra, bụng phồng lên như bóng bay xì hơi, nhanh chóng xẹp xuống. Từ lỗ bụng, một con quái vật ướt dầm dề giống khỉ bò ra.

Khi thi quỷ ký sinh vào thân người, nếu ký chủ đang mang thai, thai nhi trong bụng cũng sẽ bị ma hóa. Thi quỷ này hẳn đã đào xác thai phụ khó sinh để làm ký chủ.

Thi thai vừa phá bụng mà ra pháp lực không đủ, cấp bách cần túi da để sống. Quanh đó nhiều cao nhân, bản năng sinh tồn khiến nó quay đầu nhắm Tranh Hà đứng dưới hiên, bất chấp tất cả lao đến hắn.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chưa đến một giây ngắn ngủi, mọi người không kịp ngăn. Mặt Tranh Hà lộ vài phần kinh sợ, vội lùi lại, nhưng thi thai nhanh hơn, móng vuốt tanh hôi đã vồ được vạt áo Tranh Hà.

Tranh Hà ngã nhào ra sau, nhanh nhẹn duỗi chân đá văng thi thai. Thi thai giận dữ hét lên, không lùi mà tiến tới, bò bằng cả bốn chân, chồm lên bụng Tranh Hà, dùng trọng lượng đè hắn xuống. Vì động tác quá mạnh, mặt Tranh Hà trắng bệch, nội tạng như bị ép sai vị trí.

Thi thai một tay giữ cổ hắn, duỗi vuốt định moi tim. Đồng tử Tranh Hà co rút kịch liệt, nhắm chuẩn thời cơ, dùng hòn đá nhọn trong tay đối diện với vuốt thi thai, tóe lửa, vuốt sắc bị khoét một mảng, hướng rơi do đó đổi.

Tranh Hà mạo hiểm nghiêng đầu, nơi cách tai ba tấc, móng tay đã "Kẽo kẹt—" vạch ba đường khắc sâu. Nếu là đầu hắn, có lẽ đã thấy máu.

Ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một thanh kiếm sắc bén từ sau lưng thi thai xuyên tim mà qua. Động tác nó lập tức đông cứng giữa không trung, khi sắp ch·ết, ngửa đầu thét dài thê lương, mọi người vội bịt tai, màng tai Tranh Hà nhức nhối, theo bản năng ôm đầu, cuộn tròn lại.

Cảm thấy không còn vật nặng đè trên người, Tranh Hà chậm rãi buông tay, tim đập thình thịch.

Ninh Tịnh xoay cổ tay, rót linh khí vào kiếm, một luồng kim quang rực rỡ từ chuôi kiếm xông thẳng mũi kiếm, thi thai xiên trên thanh nữ kiếm, thân đen ngòm vỡ vụn trong không khí, tan thành vô số bụi bặm.

Vài tia lửa còn cháy bay về phía Tranh Hà, Ninh Tịnh nhanh tay lẹ mắt dùng tay áo cản, lửa bắn vào tay áo nàng, quay cuồng một hai cái, rồi tắt dần.

"Thật nguy hiểm." Ninh Tịnh nhẹ nhàng thở ra. Tuy nói vậy, tư thái nàng vẫn có vẻ thành thạo thong dong.

Thanh nữ kiếm vào vỏ, Ninh Tịnh phủi phủi tay áo, chậm rãi tiến lên, dừng trước mặt Tranh Hà.

Tranh Hà vừa bị thi thai phun đầy mủ xú uế dịch lên đầu, cách xa cũng ngửi thấy mùi thi thối. Hài tử dơ bẩn này, ai nấy đều muốn tránh xa ba thước, chỉ Ninh Tịnh mặt không đổi sắc đến gần hắn.

Ninh Tịnh ngồi xổm xuống, nâng mặt Tranh Hà đang ngã ngồi lên, chau mày nói: "Nó vồ được đệ chỗ nào không?"

Môi Tranh Hà run rẩy, há miệng thở dốc, không nói được lời. Tỉnh hồn, nước mắt mới như hạt châu đứt dây rơi xuống, ngón tay run đến không thành hình.

Ninh Tịnh thấy vậy, trong lòng hiểu rõ.

Tiểu hài tử mới hơn tám tuổi, vừa vật lộn với thi thai, chỉ là trong khoảnh khắc sinh tử bộc phát bản năng cầu sinh. Hết nguy, sự bình tĩnh không giống tiểu hài tử kia mới sụp đổ, lộ ra phản ứng bình thường sau chấn kinh.

Ninh Tịnh: "Tất cả, tôi muốn khiếu nại. Còn nói cảnh này không để lại bóng ma cho trẻ con?"

Hệ thống: "Ký chủ, mọi thiết lập đều trong phạm vi Tranh Hà chịu được, cô—"

Ninh Tịnh: "Tôi nói trẻ con là chỉ chính bản thân tôi."

Từ thế giới này, hệ thống quyết phải làm một hệ thống tao nhã. Thế nên, những lời tục tĩu muốn thốt ra liền bị nó nhịn thành một chữ lạnh nhạt: "Ồ."

Nói đi nói lại, tố chất tâm lý Tranh Hà quả thật hơn người. Nếu móng vuốt thi thai vồ xuống, không ch·ết người nhưng chảy máu là chắc chắn. Là tiểu hài tử bình thường, thấy quái vật đánh tới, đã sợ tè ra quần. Sao Tranh Hà có thể như vậy, trợn mắt nhắm mồm, chỉ dựa vào tiếng gió và trực giác tránh được.

Mủ dịch tanh hôi lẫn mồ hôi lạnh chảy xuống mí mắt, Tranh Hà một mắt hơi không mở được. Ninh Tịnh kiên nhẫn dùng tay áo lau mủ dịch, nghiêm túc hỏi lại: "Nó cào trầy chỗ nào không?"

"Không bị cào." Tranh Hà lắc đầu, đỉnh đầu một đống dính nhớp khó chịu, hắn túm vạt áo định lau, Ninh Tịnh vội giữ tay hắn, nói: "Về nhà rửa nước sạch, lau vậy sẽ chọc vào mắt."

Tranh Hà nghe vậy, ngoan ngoãn bất động, tâm trạng bình phục hơn một chút.

Ninh Tịnh cau mày, mở hai bàn tay nhỏ của hắn ra, quả nhiên, lòng bàn tay vừa chống đỡ trên không, bị hòn đá thô ráp mài cho máu thịt lẫn lộn.

Để trở nên mạnh mẽ đều phải trả giá, có lẽ là dày vò tinh thần, có lẽ là mài giũa thể xác. Trong mỗi thế giới, vai ác phải trả giá nhiều hơn so với người có vận may suôn sẻ.

Bất công nhất là, dù chịu bao khổ, kết cục vai ác vẫn thành một phần kinh nghiệm cho người vận khí lớn.

Ninh Tịnh khẽ thở dài, an ủi: "Vừa rồi đệ làm tốt lắm, hơn cả ta tưởng tượng."

Nghe vậy, Tranh Hà rũ mắt ngẩng lên, đôi mắt ướt át sáng lên, như cún con được khen ngợi: "Thật sao?"

Ninh Tịnh ôn hòa nói: "Đương nhiên. Mọi người ở đây, nếu cùng tuổi đệ, gặp tình huống như vậy, sẽ không làm tốt bằng đệ."

Lúc này, một đệ tử áo lam trêu: "Lục sư tỷ, tiểu hài tử ngươi mang về giỏi thật, phản ứng nhanh, ta thấy sau này kiếm mồi, cứ tìm nó là được, phải không?" Nói xong, tự cho là hài hước cười mãi.

Giọng điệu tùy tiện kia, nghiễm nhiên coi sư đệ mình suýt ch·ết là súc vật.

Ninh Tịnh: "..."

Vị đại ca này chắc không biết, 12 năm sau, "mồi" trong miệng hắn chính là trùm hắc ám báo thù. Không nói đâu xa, chỉ riêng thủ đoạn tra tấn cống phẩm, đã đa dạng đến độ viết thành sách. Phải lòng vòng cỡ nào, mới lấy cách này, trêu chọc Tranh Hà mà tìm cảm giác tồn tại? [thắp ngọn nến–ing]

#giờ mồm mép bao nhiêu sảng khoái, 12 năm sau hỏa táng tràng a hỏa táng tràng#

Ninh Tịnh lơ NPC này, đề khí cõng Tranh Hà lên, nói với Tạ Diệc: "Sư thúc, Tranh Hà bị sợ, ta đưa về Kim Quang Tông trước. Phiền các người giải quyết hậu quả."

Đệ tử áo lam bị Ninh Tịnh coi như không khí lập tức biến sắc.

Tạ Diệc gật đầu, nhìn Tranh Hà ủ rũ bám trên lưng nàng, khẽ nói: "Đi đi, vất vả hai người."

Ninh Tịnh cõng Tranh Hà về phía cổng Thi phủ, khi lướt qua, đệ tử áo lam nhanh chóng lẩm bẩm: "Cùng ngươi nói chuyện đã là cho ngươi mặt mũi, kiêu ngạo cái gì. Đồ thối."

Ninh Tịnh không phản ứng, Tranh Hà trên lưng nàng, vào lúc này đảo mắt, liếc nhìn hắn một cái. Rõ ràng đầu đầy uế dịch, chật vật vô cùng, nhưng tia lửa âm trầm nguy hiểm trong đôi mắt kia hoàn toàn không giống một tiểu hài tử, mà như con thú nhỏ khoác da người.

Sống lưng đệ tử áo lam lạnh toát, vội mắng mình sát yêu đến lú.

Tuy hệ thống nhiều lần đảm bảo Tranh Hà sẽ không bị dọa, Ninh Tịnh vẫn muốn xoa dịu ký ức kinh hoàng đêm nay, tránh hắn gặp ác mộng. Vì thế, trên đường về, hai người không ngự kiếm, mà xuyên qua thành Tây Bản để chậm rãi đi về chân núi Chân Lân.

Tóc Tranh Hà toàn mủ dịch tanh hôi, Ninh Tịnh cõng hắn, tóc và áo cũng dính một ít.

Chân trời hửng sáng, đã là sáng hôm sau. Người đi đường chưa nhiều, nhưng đều tránh xa ba thước với hai người tản ra mùi thi thối.

Ninh Tịnh mặt không đỏ tim không đập, dường như không có gì.

Dù là Tranh Hà, cũng bị nhìn đến hơi không tự nhiên, nhưng vẫn không buông tay ôm Ninh Tịnh.

Hắn nghĩ, buồn bực nói: "Lục sư tỷ, chúng ta thối quá."

Ninh Tịnh nhún vai: "Thối thì thối, làm bạn nhau."

Tranh Hà nhịn không được cười.

Hắn cảm thấy chính mình thật gian xảo. Rõ ràng có thể tự đi, vẫn muốn dính lấy Lục sư tỷ. Rõ ràng khiến Lục sư tỷ cũng mất mặt, nhưng lòng hắn lại vui vẻ như ăn mật.

Có lẽ vì, từ khi có ký ức, chưa từng có ai khi hắn chật vật, vẫn nguyện ôm chặt hắn không hề do dự.

Đi qua đám tiểu hài tử đi học sớm, một đứa gan lớn bịt mũi, lớn tiếng nói: "Thối quá."

Ninh Tịnh giả bộ giận dữ: "Ta muốn làm thối c·hết các ngươi."

Vừa nói vừa làm bộ xông lên, bọn hài tử liền lập tức sợ hãi đến mức giải tán.

Tranh Hà bị chọc cười khúc khích, chờ Ninh Tịnh dọa chạy đám hài tử, hắn gác cằm lên vai Ninh Tịnh, nói: "Lục sư tỷ, tỷ không hỏi ta vì sao muốn tu tiên sao?"

Ninh Tịnh khựng lại: "Ừ."

"Trước ta chưa nghĩ ra, giờ nghĩ kỹ rồi." Tranh Hà nhẹ giọng mà kiên định nói: "Ta muốn tu tiên, không phải để độ mình, là để khi nguy hiểm, không còn là gánh nặng, mà có thể như tỷ, bảo vệ người muốn bảo vệ."

Hệ thống: "Đinh! Nhiệm vụ cốt truyện kết thúc. Độ hoàn thành truyện tăng lên, giá trị tổng hiện giờ: 20%."

Hệ thống: "Đinh! Giá trị nhân phẩm tăng, giá trị tổng hiện giờ: 30 điểm."

Ninh Tịnh: "???" Hóa ra nhiệm vụ cốt truyện giờ mới xong?

Xem ra, hệ thống lần này không lừa nàng, nhóc con này thật bị hố đến thích thú. (=_=)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play