Tích Thúy đỡ đầu hắn dậy, nhìn hắn cười tủm tỉm mà rõ ràng ý thức không còn tỉnh táo, lòng chợt hẫng một nhịp, yết hầu vừa nuốt rượu xuống cũng như có lửa đang thiêu đốt. Tích Thúy len lén siết chặt ngón tay, nhẹ nhàng hỏi: “Vệ Đàn Sinh, chàng yêu ta sao?”
Cảm giác của nàng lúc này có chút kỳ quái. Vừa muốn có được đáp án mà mình vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu, nhưng lại không muốn nghe mấy chữ đó từ miệng Vệ Đàn Sinh nhanh đến thế.
Giây phút sắp có thể về nhà, Tích Thúy ngược lại thoáng do dự.
Có lẽ là vì áy náy, cũng có lẽ là vì chút lưu luyến nhàn nhạt. Ở thế giới này lâu rồi, luôn sẽ nảy sinh chút tình cảm. Tuy không mãnh liệt, nhưng cũng khiến lòng dạ rối bời. Một thoáng lướt nhẹ qua đầu tim, cực nhạt, nhưng lại rõ ràng đến mức khiến người ta khó lòng xem nhẹ.
Hàng mi dài của thanh niên khẽ chớp, dường như không hiểu rõ nàng đang nói gì. Dưới ánh trăng, đôi mắt tím đỏ của Vệ Đàn Sinh cực sáng, bị đôi mắt sáng ngời ấy nhìn chằm chằm, Tích Thúy bất giác dời tầm mắt đi.
Vệ Đàn Sinh có dung mạo ôn nhuận, đuôi mắt thấp xuống, nhân trung rất sâu, môi hình cánh cung cao cao khép lại, hơi nhếch lên.
Lúc này, mắt say lờ đờ mông lung, dáng người ngả nghiêng đông tây, trông cũng giống cây ngọc thụ trong gió đêm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT