Nhưng cố tình đôi mắt trong sáng nhường ấy, lại nhìn đến độ khiến trong lòng Tích Thúy căng thẳng một cách khó hiểu.
Có một khoảnh khắc, cô dường như không có chỗ nào che giấu dưới ánh mắt này, cả người trần trụi, từ trong ra ngoài đều bị lột sạch sành sanh.
Gạt bỏ những ý niệm rối bời đó, Tích Thúy khẽ gật đầu, “Đúng vậy.”
Hậu viện cách nơi này cũng không xa, chỉ đôi ba câu nói chuyện, bất quá vài bước chân là đã tới nơi.
Trong viện trồng một cây hòe, dưới tán hòe đặt một bộ bàn đá cùng bốn chiếc ghế đá, bốn người ngồi vừa đủ chỗ.
Vệ Đàn Sinh nắm tay Diệu Hữu, dường như không có chút ý tứ tị hiềm nào, ánh mắt vẫn lặng lẽ dừng trên người cô.
Cảm nhận được bàn tay phụ thân dùng thêm chút sức, nắm tay mình hơi chặt, Diệu Hữu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngây thơ nhìn qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT