Giọng nói của Vệ Đàn Sinh tựa băng vụn rơi vào lòng Tích Thúy, dấy lên một trận giá buốt.
Trong lòng Tích Thúy nhảy thót lên.
Túi thơm của Liên Sóc không biết dùng phương pháp gì làm ra mà khiến cho hương thơm lưu lại rất lâu. Nàng chẳng qua chỉ cầm lên ngửi thử, thế mà lại vương trên tay mãi không tan. Đúng lúc lại để Vệ Đàn Sinh ngửi ra được. Điều này khiến nàng có nhận thức hoàn toàn mới về khứu giác của Vệ Đàn Sinh.
Vừa mới gặp qua đồng chí nón xanh số một, Tích Thúy không ngờ lại hỏng chuyện nhanh đến thế.
Làm như không có chuyện gì mà rút tay về, Tích Thúy đáp lời một cách tùy ý: “Có lẽ là ở bên ngoài đứng hơi lâu một chút, không cẩn thận dính phải chút hương hoa mai thôi.”
“Ngày xưa Thọ Dương công chúa nghỉ ngơi dưới gốc mai, mới có trang điểm hoa mai,” Vệ Đàn Sinh buông nàng ra, nhìn qua không giống như đang hoài nghi, chỉ cười nói, “Hôm nay, Thúy Nương ngươi đứng dưới gốc mai, lại vương hương mai.”
Tích Thúy không nói thêm gì nữa, vài ba câu đã lái đề tài đi chỗ khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT