“Đúng lúc thật đó, bác ạ. Con thỏ này cháu mới bắt được sáng nay, còn tươi nguyên. Cháu định đổi lấy ít lương thực, chẳng ngờ lại gặp bác ở đây.”

Ông cụ cầm thỏ lên cân nhắc, suy nghĩ một lát rồi thêm cho Kiều Ngọc một cân ngũ cốc thô nữa, “Tôi không muốn chiếm lợi của cô.”

Kiều Ngọc không hỏi ông cụ muốn thịt thỏ để làm gì, ông cụ cũng chẳng thắc mắc thịt thỏ ở đâu ra. Giao dịch xong, hai bên chia tay, đường ai nấy đi.

Cô cất đồ vào không gian riêng xong thì chạy thật nhanh, sợ người trong chợ đen theo dõi.

Tiếng những chiếc cốc tráng men treo bên gùi va vào nhau leng keng, khiến không ít người qua đường ngoái lại nhìn.

Chạy đến một chỗ vắng vẻ, Kiều Ngọc mới dừng lại, cất hết mọi thứ vào không gian riêng.

Cô lấy cây bắp cải lớn từ hộp sao chép ra, rồi lại cất vào hộp sao chép năm cân bột mì cao cấp. Nhìn lại thì thấy không còn chỗ, nên đành lấy ra một cân bột gạo để nhường chỗ cho bột mì.

Vậy là cô không còn lo thiếu thức ăn và thịt nữa.

Tiếp đó, cô ghé vào quán ăn quốc doanh.

Lúc này đã là giờ chiều, quán ăn quốc doanh vắng tanh.

Nhân viên phục vụ ở quầy nhìn cô với vẻ uể oải: “Quá giờ rồi, chúng tôi không phục vụ khách đâu nhé.”

Kiều Ngọc mở gùi, để lộ hai con thỏ mới lột da, nói nhẹ nhàng: “Chị ơi, em có cả tiền và phiếu lương thực, chị nhờ đầu bếp làm giúp em hai con thỏ này. Em biếu anh ấy nửa con làm phí vất vả.”

Nhân viên vừa thấy hai con thỏ thì mắt sáng rỡ.

“Chờ chút!”

Không lâu sau, cô ấy quay lại với vẻ mặt niềm nở: “Em muốn ăn gì? Có kiêng món nào không?”

“Không kiêng gì, em muốn ăn món nào có vị cay chút.”

“Được, để chị nhờ bếp làm cho em.”

“Cảm ơn chị nhé.”

Sau khi thanh toán, Kiều Ngọc ngồi xuống chờ.

Chẳng mấy chốc, món thỏ xào ớt ra lò, suất ăn vừa đủ cho một người. Cô chia một nửa vào hộp nhôm mang về, còn lại ngồi ăn tại chỗ.

Thấy ánh mắt tò mò của nhân viên phục vụ, cô mỉm cười giải thích: “Em muốn mang về cho bọn trẻ ăn thử.”

… Thực ra là để ăn một mình.

Hộp sao chép vẫn cần chừa chỗ cho món thỏ xào ớt này nữa.

Nhân viên phục vụ cảm thán: “Trông em còn trẻ mà đã có con rồi. Bọn nhỏ mấy tuổi rồi?”

Không những có con, mà còn có năm đứa, đứa lớn nhất cách đứa nhỏ tám tuổi.

Hỏi thử xem có ngạc nhiên không?

Kiều Ngọc đáp: “Con em à? Hai tuổi rồi.”

“Chắc là dân sản xuất hả? Thấy dân sản xuất thường kết hôn sớm lắm.”

Kiều Ngọc vui vẻ khen ngợi: “Chị thông minh quá, đoán gì cũng đúng, tài thật đấy.”

Nhân viên phục vụ cũng phì cười: “Thôi ăn đi, chị không làm phiền nữa.”

“Dạ vâng, cảm ơn chị.”

Ăn uống no nê, Kiều Ngọc mới về doanh trại.

Bọn trẻ còn chưa về, Kiều Ngọc quyết định sáng hôm sau sẽ sao chép thêm năm cân bột mì cao cấp rồi mới dùng, nên…

Bữa tối vẫn là món ngô nấu với nửa số tôm còn lại, và không cho thêm dầu đậu nành. Hộp sao chép cô đã dọn chỗ cho dầu đậu nành, mai sao chép ra rồi ăn cũng không muộn.

Trưa đã ăn ở nhà ăn tập thể không có dầu mỡ, tối cũng không dầu mỡ.

Nhưng có mạch nha nên bọn trẻ vẫn ăn uống vui vẻ.

Như thường lệ, Kiều Ngọc nói chuyện với Chu Quân.

Vừa mở lời: “Chu Quân này, ngày mai dì định…”

Chu Quân ngắt lời: “Dì ơi, để con đưa Tiểu Dũng đi cùng nhé? Nó quen với con rồi.”

Kiều Ngọc cảm động vô cùng: “Chu Quân, có con là phước của dì, thật sự cảm ơn con. Dì quyết định sẽ trả con mỗi tháng năm hào tiền công trông Tiểu Dũng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play