Không trách Lâm Trạch lo chuyện bao đồng, thật ra là có vài việc cần đề phòng rủi ro trước khi nó xảy ra.
Người tên Trương Cẩu Đầu này, tuy Lâm Trạch không biết rõ lắm, nhưng qua lời kể của Trương nãi thì cũng hiểu đây chắc chắn là một kẻ lưu manh không biết xấu hổ.
Tục ngữ có câu: mềm sợ cứng, cứng sợ liều, liều sợ lưu manh, mà khó đối phó nhất chính là loại lưu manh mặt dày không biết sợ là gì.
Trương Cẩu Đầu đến cả mẹ ruột và con trai cũng không thèm đoái hoài, đủ thấy là loại người cặn bã thế nào. Một khi mời Trương nãi tới giúp việc, đến lúc hắn cùng đường chắc chắn sẽ tới quấy phá, vì vậy cần sớm nghĩ cách xử lý.
Đối phó với hạng người như thế, Lâm Trạch có không ít cách, nhưng trước tiên phải qua được cửa Trương nãi đã. Nếu không, đến lúc lòng tốt lại biến thành thù, thì chẳng khác gì chuyện đã nhìn thấy quá nhiều lần.
Nghe Lâm Trạch nói vậy, Trương nãi cũng lộ vẻ đau khổ trên mặt, con trai mình thế nào bà là người rõ nhất.
Bao năm nay, cái tên bất hiếu kia đã khiến bà cháu họ khổ sở trăm bề. Gặp họa từ chính con trai mình suốt nửa đời người, bà hiểu rõ không thể trông mong gì vào hắn nữa. Nay khó khăn lắm mới có được một việc tốt như vậy, tuyệt đối không thể để tên bất hiếu kia phá hỏng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT