Cảnh tượng trong rạp chiếu phim ban ngày khiến từng cử động của Hứa Ngôn Thừa có chút mất tự nhiên. Chỉ cần nhìn thấy chiếc giường, đầu óc cậu liền hiện lên hình ảnh hai bóng người quấn quýt lấy nhau.

Mãi đến khi bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của người đàn ông, cậu mới giật mình, vội lắc đầu hòng xua tan những suy nghĩ vớ vẩn. Sau khi lên giường, cậu theo bản năng giữ một khoảng cách nhất định với đối phương.

Không khí trong phòng dường như có chút ám muội, thế nhưng người đàn ông kia lại như chẳng hề hay biết, chỉ có Hứa Ngôn Thừa là cảm thấy cả người không được tự nhiên, thầm đoán có phải mình nghĩ nhiều rồi không.

Người đàn ông mặc cùng một kiểu áo ngủ với cậu, chỉ khác là phần cổ áo mở rất rộng. Ngày thường, Hứa Ngôn Thừa không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng sau sự kiện ban ngày, làn da lộ ra ngoài của đối phương bỗng trở nên cực kỳ chói mắt.

Từng đường nét cơ bắp rõ ràng, lồng ngực rắn rỏi, làn da ngăm khỏe khoắn—tất cả khiến Hứa Ngôn Thừa không hiểu sao lại cảm thấy khô miệng, hai má nóng bừng. Những hình ảnh mập mờ cứ thế tràn vào tâm trí cậu, làm cậu giật mình suýt nhảy dựng lên.

"Sao thế?"

Người đàn ông đóng chiếc laptop xách tay lại, đặt lên tủ đầu giường, sau đó quay sang nhìn Hứa Ngôn Thừa với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

"Không… không có gì."

Hứa Ngôn Thừa vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, lặng lẽ dịch ra xa thêm chút nữa.

"Mặt em đỏ quá đấy."

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang đảo loạn của Hứa Ngôn Thừa, rồi đột ngột nghiêng người, vươn tay chạm lên gò má đang nóng bừng của cậu. Cảm nhận được cơ thể đối phương cứng đờ, động tác của hắn thoáng khựng lại.

Hơi thở mang tính xâm lược mạnh mẽ phả đến gần, tim Hứa Ngôn Thừa bất giác siết chặt, nhịp đập dường như muốn phá tan lồng ngực mà nhảy ra ngoài. Trước mắt là khuôn ngực rộng lớn, rắn chắc của người đàn ông, tầm nhìn men theo từng tấc da thịt rắn rỏi mà di chuyển lên trên, hầu kết gợi cảm kia dường như chỉ cách cậu một cái với tay.

"Không sốt, chắc là điều hòa để nhiệt độ cao quá…"

Những lời nói dang dở tan biến giữa không trung khi bàn tay ấm áp của người đàn ông trượt dọc xuống sau gáy cậu.

Khi hắn nói, hầu kết khẽ rung động. Hứa Ngôn Thừa vô thức nuốt khan, bàn tay vươn lên chạm nhẹ.

Không khí ám muội trong phòng càng lúc càng đậm. Cả hai đều im lặng.

Hứa Ngôn Thừa khựng lại, chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại làm ra hành động đó. Chỉ cảm thấy người đàn ông này thật sự rất quyến rũ. Cậu còn chưa kịp suy nghĩ gì thì cơ thể đã tự động phản ứng trước rồi.

Giờ mà giả vờ như chưa có gì xảy ra, liệu còn kịp không?

Rõ ràng là không. Cơ thể cứng chặt của đối phương đã cho cậu biết điều đó.

"Muốn thử không?"

"Thử… thử cái gì?"

Người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng, khiến Hứa Ngôn Thừa nhất thời không theo kịp, theo phản xạ hỏi lại.

"Giống trong phim ấy…"

Đầu ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve vùng da sau gáy cậu, giọng nói trầm thấp, đầy mê hoặc.

"Thử một lần đi…"

Hứa Ngôn Thừa cảm thấy cả khuôn mặt mình sắp bốc cháy đến nơi, hoàn toàn không biết nên nói gì. Cậu chỉ muốn cúi đầu tránh đi, không để đối phương nhìn thấy đôi má đỏ bừng của mình. Nhưng bàn tay rộng lớn của người đàn ông không cho cậu cơ hội đó. Khi ngẩng đầu lên, cậu liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm của hắn.

"Em sẽ thích thôi…"

Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao, mồ hôi theo đó mà rịn ra trên làn da.

Tần Thiên Hòa không hề nóng vội, hắn không muốn chỉ tận hưởng khoảnh khắc vui thú nhất thời. Điều hắn mong muốn, chính là dần dần dồn con mồi vào tấm lưới hắn đã giăng sẵn, để rồi không thể nào trốn thoát.

Sáng hôm sau, khi ý thức dần tỉnh táo, Hứa Ngôn Thừa lại không muốn mở mắt ra.

Bên cạnh, hơi ấm của đối phương vẫn còn đó, nhiệt độ cơ thể hắn truyền đến khiến cậu cảm thấy cả người như muốn bốc cháy.

Cậu và Tần Thiên Hòa…

Tất cả đều là do bầu không khí tối qua quá hoàn mỹ. Nếu không, sao cậu có thể…

Chỉ là một chút thân mật mà thôi, thế mà đã khiến Hứa Ngôn Thừa xấu hổ đến vậy. Nếu thật sự phát sinh chuyện gì, có lẽ thứ cậu phải đối mặt chính là sự lạnh lùng và tức giận của đối phương.

Tần Thiên Hòa nhìn hàng mi đang khẽ run rẩy của thiếu niên, giọng nói trầm thấp cất lên: "Tỉnh rồi thì mở mắt ra đi."

Mi mắt cậu khẽ giật giật, nhưng vẫn nhắm nghiền.

"Còn ngủ sao?"

Hắn làm như không biết, bàn tay trượt xuống, vòng ra ôm lấy eo cậu.

Ký ức đêm qua chợt ùa về, khiến Hứa Ngôn Thừa bất giác căng cứng người lại. Buổi sáng vốn là thời điểm khó kiểm soát nhất, huống chi hắn còn lần đầu nếm thử tư vị này, làm sao có thể không có phản ứng?

Gương mặt Hứa Ngôn Thừa đỏ bừng như thể sắp nhỏ ra nước, cậu cố ý giả vờ như vừa mới thức dậy, khẽ rên một tiếng: "Ưm…"

Giọng nói khàn khàn, mềm mại ấy chẳng những không khiến người đàn ông dừng lại, mà còn vô tình trở thành một chất xúc tác.

Hứa Ngôn Thừa đưa tay lên định đẩy hắn ra, nhưng bàn tay lại bị người kia nắm lấy, đặt lên đỉnh đầu.

Một nụ hôn nóng bỏng lập tức phủ xuống.

Cơ thể cậu bị đối phương bao trùm hoàn toàn.

Phía sau bỏng rát, Hứa Ngôn Thừa cắn môi, chỉ dám ôm chặt chăn, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông bên cạnh.

Người kia đang dùng thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lên chỗ sưng đỏ.

Ban đêm còn có thể lấy cớ là tâm trí rối loạn, nhưng sáng sớm lại thành ra thế này, cậu biết giải thích sao đây?

May mà Tần Thiên Hòa không có ý khiến cậu thêm xấu hổ. Hắn thoa thuốc xong liền đứng dậy rời đi, để lại cho cậu đủ thời gian và không gian để yên tĩnh suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play