*******
Ở một nơi khác, những ngày gần đây, cuộc sống của nam chính Tiêu Trạch ngày càng khó khăn.
Ban đầu, khi phát hiện vấn đề trong việc kinh doanh, hắn không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng đó là sự cố ngoài ý muốn. Nhưng khi những sự cố liên tục xảy ra hết lần này đến lần khác, hắn không thể không cân nhắc đến khả năng khác.
Mới đây, hắn vừa thâu tóm xong một công ty đối thủ, theo lẽ thường thì người bị trả đũa phải là hắn. Nhưng đối phương lại không để lộ bất cứ dấu vết nào, khiến mọi chuyện trông cứ như tai nạn ngẫu nhiên.
Tiêu Trạch hoàn toàn không có manh mối nào. Những người hắn cử đi điều tra cũng không thu thập được thông tin hữu ích.
Cơn giận dữ bùng lên, hắn vung tay ném tập tài liệu xuống đất, nghiến răng mắng: "Một lũ vô dụng!"
Đúng lúc này, thư ký của hắn hớt hải chạy vào.
"Tiêu tổng, các đối tác của chúng ta đồng loạt yêu cầu chấm dứt hợp đồng. Ngài xem xử lý thế nào?"
"Chấm dứt hợp đồng?" Tiêu Trạch cười lạnh. "Muốn chấm dứt thì phải trả gấp mười lần tiền vi phạm. Cứ để họ giải quyết đi."
"Nhưng… hợp tác của chúng ta đang ở giai đoạn quan trọng. Nếu chấm dứt ngay lúc này, thứ tổn thất không chỉ là khoản tiền vi phạm hợp đồng…"
Tiêu Trạch nhanh chóng trấn tĩnh, đưa tay ra: "Đưa tôi xem tài liệu."
Từng trang tài liệu được lật qua, sắc mặt hắn càng lúc càng lạnh, bàn tay cầm tài liệu siết chặt đến mức run lên vì giận dữ.
"Tốt lắm, rất tốt…"
Hắn đã nhìn ra, có người đang nhắm vào hắn.
Vấn đề là ai lại chịu bỏ ra một số tiền lớn như vậy, thà cùng lưới rách cá chết cũng muốn kéo hắn xuống nước?
Hắn gọi điện cho từng người một, nhưng những vị tổng giám đốc từng hòa nhã với hắn ngày thường, lúc này hoặc là không bắt máy, hoặc là viện đủ mọi lý do để né tránh.
Cuối cùng, một người từng có quan hệ khá tốt với hắn thở dài nói:
"Tiêu tổng, không phải tôi không muốn giúp anh, mà là tôi cũng lực bất tòng tâm. Đối phương không phải người mà chúng tôi có thể chống lại. Anh nên nghĩ xem dạo gần đây đã đắc tội với ai đi. Nếu có thể, hãy mau chóng xin lỗi, may ra còn có đường lui."
Tiêu Trạch – kẻ luôn đứng trên đỉnh cao – đã bao giờ chịu nỗi nhục này?
Chiếc điện thoại trong tay hắn lập tức bị đập nát thành từng mảnh.
Ngồi xuống, hắn trầm tư suy nghĩ.
Vừa mới thôn tính tập đoàn Mặc thị, đang là thời điểm đắc ý nhất, không ai dám khiêu khích hắn cả.
Hắn có thể đắc tội với ai được chứ?
Trừ phi…
Trong đầu Tiêu Trạch chợt lóe lên hình ảnh của Hứa Ngôn Thừa.
Chắc chắn là cậu ta!
Một thế lực kinh thiên động địa như vậy, chỉ có người kia mới có thể khiến hắn không có đường chống đỡ.
Không ngờ, Hứa Ngôn Thừa thật sự được người đó để mắt đến, thậm chí còn sẵn sàng ra tay giúp đỡ cậu ta.
Tiêu Trạch không cam lòng để bao nhiêu công sức của mình tan thành mây khói. Hắn muốn tìm cơ hội gặp Hứa Ngôn Thừa nói chuyện một lần. Thế nhưng, đối phương được bảo vệ nghiêm ngặt đến mức không có bất cứ kẽ hở nào để tiếp cận.
"Xem ra, Tiêu Trạch muốn gặp em."
Hứa Ngôn Thừa khẽ cười, ngón tay lật xem tập tài liệu mới được trình lên.
"Em muốn gặp hắn sao?"
Ngón tay Tần Thiên Hòa nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
"Em* rất muốn biết, nếu Tiêu Trạch phát hiện ra cái chết của cha mẹ hắn không phải do ba mẹ em gây ra, thì hắn sẽ có biểu cảm như thế nào."
*em: do đã abcxyz, cái gì cũng làm rồi nên tớ sẽ sửa xưng hô từ tôi -> em
Hứa Ngôn Thừa cười, nhưng nụ cười ấy chẳng hề chạm đến đáy mắt.
Nếu ngay từ đầu, lúc mới nảy sinh suy đoán, hắn lập tức đến tìm mình, thì thanh niên kia đã không phải chịu nỗi đau mất đi song thân. Đây là lần đầu tiên Tần Thiên Hòa hối hận về quyết định của mình.
"Từ nay về sau, anh chính là gia đình của em."
Những gì chưa kịp làm, sau này hắn nhất định phải bù đắp gấp bội.
Hứa Ngôn Thừa khẽ tựa đầu lên vai người đàn ông.
Cậu biết mình đã OOC, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ: "Miễn không ai 'bắt quả tang' thì mình vẫn cứ là 'người bí ẩn'."
Người này... chắc chắn đã nhận ra rồi, đúng không?
Nếu không, với sự khác biệt rõ ràng như vậy giữa mình và nguyên chủ, sao hắn có thể thản nhiên làm như không có chuyện gì xảy ra cơ chứ?
Ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt nghiêm nghị của người đàn ông, suy nghĩ ngày càng rõ ràng hơn.
Những người từng thân thiết với nguyên chủ cũng chỉ có nam nữ chính mà thôi. Trải qua biến cố lớn như vậy, cho dù tính cách có thay đổi, họ cũng sẽ không nghĩ rằng linh hồn bên trong đã bị thay thế. Họ chỉ đơn thuần cho rằng, mọi chuyện xảy ra đã khiến mình thay đổi mà thôi.