Tiêu Trạch muốn tìm người dẫn hắn đi gặp Hứa Ngôn Thừa, nhưng cuối cùng lại bị người của đối phương tìm đến trước.
Ngồi lên chiếc xe sang trọng, hắn được đưa tới một căn biệt thự xa hoa, đối diện với Hứa Ngôn Thừa.
Vốn dĩ, Tần Thiên Hòa muốn cùng cậu gặp Tiêu Trạch, nhưng Hứa Ngôn Thừa lại nghĩ nếu hắn có mặt, Tiêu Trạch ngược lại sẽ không dám nói gì, nên cậu đã từ chối đề nghị của hắn.
Mới chỉ một tháng không gặp, Tiêu Trạch lại có cảm giác như đang đối diện với một con người hoàn toàn khác.
Đôi mắt vốn ôn hòa giờ đây vương đầy hận ý, khóe môi lúc nào cũng nhếch lên cười nhạt nay đã lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Nghe nói anh muốn gặp tôi?"
"Ah… Ngôn Thừa…"
"Đừng gọi cái tên đó."
Bộp!
Hứa Ngôn Thừa đặt mạnh tách trà xuống bàn.
"Được, tôi không gọi."
Những người đàn ông mặc vest đen phía sau cậu lập tức đồng loạt liếc về phía Tiêu Trạch, khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Hít sâu một hơi, hắn cố gắng hòa hoãn bầu không khí căng thẳng:
"Ma… Mặc thiếu," Tiêu Trạch cẩn trọng lựa chọn cách xưng hô, thấy đối phương không nổi giận mới tiếp tục nói, "Không biết ngài có thể nương tay một chút hay không?"
"Anh nói gì? Tôi nghe không hiểu."
Tiêu Trạch kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, sau đó trầm giọng hỏi:
"Những việc này, thật sự không phải do cậu làm?"
"Chính là tôi làm."
"Cậu—"
Cơn giận của Tiêu Trạch vừa bùng lên, nhưng khi liếc thấy ánh mắt lạnh băng của đám vệ sĩ xung quanh, hắn lập tức đè nén xuống.
"Cậu có cần thiết phải làm vậy không? Có Tần tiên sinh bảo vệ, cậu muốn gì chẳng được, hà tất phải đối đầu với tôi?"
"Hà?"
Hứa Ngôn Thừa bật cười, nhưng nụ cười ấy lại lạnh lẽo đến thấu xương.
"Thù giết cha mẹ, tôi sao có thể không báo được chứ? Có phải không, Tiêu Trạch?"
"Dù sao năm đó, anh cũng đã làm như thế mà."
Tiêu Trạch nghẹn lời.
Đúng vậy, năm đó hắn đã làm như thế.
"... Là tôi sai. Tôi không nên cố chấp như vậy."
Hắn thở dài, giọng nói cố ý mềm mỏng hơn.
"Hứa thiếu, tôi hy vọng cậu đừng lặp lại sai lầm của tôi. Giữa hai nhà chúng ta có tình cảm bao năm, không cần thiết phải vì chuyện này mà hủy hoại tất cả.
Cổ phần của Mặc thị, tôi chưa hề sát nhập vào tập đoàn Tiêu thị.
Oán hận của thế hệ trước, hãy để nó kết thúc ở đây đi.
Mặc thị vẫn là của cậu."
"Anh nghĩ ai cũng giống anh sao? Chỉ biết nhìn vào cái lợi trước mắt?"
Hứa Ngôn Thừa lạnh lùng, lời nói sắc bén như dao.
Mặt Tiêu Trạch lập tức đỏ bừng: "Mặc* thiếu, cậu cần gì phải nhìn tôi như vậy? Tôi là người thế nào, chẳng lẽ cậu còn không biết sao?"
*Chỗ này tác giả để Hứa, không biết có nhầm không
"Đúng, tôi không biết."
Hứa Ngôn Thừa cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh miệt: "Là tôi mù quáng, coi anh như huynh đệ, rốt cuộc cũng chỉ là tự rước sói vào nhà mà thôi."
Tiêu Trạch biết không thể lay chuyển cậu bằng lời lẽ, bèn đổi chủ đề:
"Vậy còn Quan Ngữ Khinh? Là tôi đã lợi dụng cô ấy, chuyện này cậu không nên trút giận lên cô ấy."
Hắn cho rằng Hứa Ngôn Thừa vẫn còn tình cảm với Quan Ngữ Khinh, chỉ cần cậu có được cô ta thì mọi chuyện sẽ dễ dàng thương lượng hơn.
Nhưng lời kế tiếp của Hứa Ngôn Thừa lại khiến hắn hoàn toàn bàng hoàng.
"Anh còn mặt mũi nhắc đến cô ta? Hai người con cái cũng có rồi, muốn tôi làm cha nuôi sao?"
"Cái gì?!"
Sắc mặt Tiêu Trạch trắng bệch, hắn vội vàng phủ nhận: "Không thể nào! Tôi chưa từng có quan hệ với cô ấy!"
Bộp!
Hứa Ngôn Thừa ném mạnh tập tài liệu về phía hắn. Tiêu Trạch vội vàng cầm lên đọc, càng đọc sắc mặt càng khó coi.
Ban đầu, hắn còn ôm hy vọng dùng tình cảm để thuyết phục đối phương, nhưng giờ xem ra không thể nữa rồi.
"Chuyện của Mặc thúc thúc và Mặc thẩm thẩm, là tôi có lỗi với họ. Nhưng họ cũng có sai lầm trước, cậu cần gì phải tính toán chi li như vậy?"
"Tính toán chi li?"
Hứa Ngôn Thừa cười lạnh, từng chữ như nhấn mạnh, lại thêm một tập tài liệu nữa ném về phía Tiêu Trạch.
Đọc xong, cả người Tiêu Trạch run rẩy, môi mấp máy, nhưng nhất thời lại không nói nên lời.
Hắn sai rồi.
Mặc phụ Mặc mẫu căn bản không hề liên quan đến cái chết của cha mẹ hắn.
Nói một cách nghiêm khắc, kẻ làm ác chính là hắn!
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chẳng thể vãn hồi được nữa. Hiện tại, điều hắn cần làm là tìm cách khiến đối phương dừng lại kế hoạch trả thù.
Ổn định lại tinh thần, Tiêu Trạch cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để thuyết phục, nhưng Hứa Ngôn Thừa đã không còn kiên nhẫn.
"Tôi chỉ muốn để anh hiểu rõ mọi chuyện trước khi chết mà thôi."
Giọng điệu cậu nhẹ bẫng, tựa như đang kể một câu chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
"Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ thay đổi quyết định."
"Về đi."
Tiêu Trạch còn chưa kịp mở miệng, một đám vệ sĩ đã nhanh chóng tiến lên, bịt miệng hắn, kéo ra ngoài.
Trong thư phòng, Tần Thiên Hòa đang đọc sách, lẳng lặng chờ thanh niên kia tìm đến mình.
Cửa không đóng, Hứa Ngôn Thừa cứ thế đi thẳng vào, vùi đầu vào bờ vai hắn.
Tần Thiên Hòa không nói gì, chỉ lặng lẽ xoa nhẹ lên mái tóc cậu, động tác dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ.
"Lúc cha mẹ Tiêu Trạch qua đời, em cũng đau lòng thay hắn, nhưng thật ra cũng không quá mức thương tâm. Ba mẹ nói hắn đáng thương, thế là em chủ động đề nghị giúp đỡ hắn."
"Sau này, khi thấy hắn ngày càng mạnh mẽ hơn, em thật lòng vui mừng vì hắn. Nhưng nào ngờ, hắn lại chính là kẻ đã giết hại cha mẹ em."
Giọng Hứa Ngôn Thừa ngày càng trầm xuống.
"Quan Ngữ Khinh là người phụ nữ đầu tiên em thích. Lúc đó, em điên cuồng theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy lại thích Tiêu Trạch. Tiêu Trạch nói sẽ không yêu phụ nữ của anh em, em đã nghĩ, chỉ cần mình đủ chân thành, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ động lòng."
"Nhưng thực tế thì sao? Cô ta sớm đã mang thai con của hắn, thậm chí còn giúp hắn mưu đồ chiếm đoạt gia sản của em, gián tiếp hại chết cha mẹ em."
"Tần Thiên Hòa."
Thanh âm của cậu khẽ run lên.
"Người huynh đệ tốt nhất của em, người phụ nữ từng yêu thương nhất, đều phản bội em."
Một giây sau, giọng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên bên tai cậu:
"Anh sẽ không bao giờ phản bội em."
Hứa Ngôn Thừa cười nhạt: "Thật chứ?"
"Ừm. Những gì anh nói ra, chính là lời hứa."
"Cảm ơn anh."