Ban đầu, Vũ Văn Hạo chỉ xem Lục Phàm là công cụ phục vụ cho đại nghiệp. Thế nhưng sự thuần khiết, ngây ngô của người nọ như giọt nước len lỏi vào đá, từng chút một khiến lòng hắn rung động.
Trong quân doanh toàn là hán tử thô kệch, Lục Phàm vóc người nhỏ nhắn, ban đầu khiến hắn sinh nghi. Tuy nhiên, trên trán cậu không hề có nốt ruồi son — dấu hiệu đặc trưng của ca nhi — nên hắn dần dẹp bỏ nỗi nghi hoặc, âm thầm đè nén mọi xúc cảm đang ngày một lớn dần trong lòng.
Mãi đến một ngày, trong lúc vô tình, Vũ Văn Hạo nhìn thấy sau gáy Lục Phàm có một nốt ruồi đỏ rực, như giọt chu sa ẩn dưới làn tóc đen mượt. Mà theo sách cổ, một số ca nhi hiếm hoi mang dấu vết ở vị trí ấy. Từng thiện cảm tích lũy bấy lâu lập tức dâng trào, khiến hắn càng thêm dịu dàng chăm sóc cậu.
Từ đó, hai người cùng kề vai sát cánh, song hành trở về kinh thành.
Mãi đến lúc vào thành, Lục Phàm mới dần cảm nhận rõ sự khác biệt kỳ dị của thế giới này. Nơi đây… chỉ có nam nhân!
Tuy chia làm hai loại "nam nhi" và "ca nhi", nhưng trong mắt Lục Phàm, đây chẳng khác gì một “quốc gia toàn nam giới”. Tương tự như "nữ nhi quốc" trong truyền thuyết.
Họ đang dự lễ đại hôn của hoàng đế và hoàng hậu. Cậu vốn ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông cùng ngồi bên nhau, tay bắt mặt mừng, chẳng chút dè chừng. Mãi đến khi cúi đầu nhìn lại thân thể của chính mình, Lục Phàm mới như bừng tỉnh cơn mê. Lòng rối bời, cậu bước ra khỏi cung điện, để mặc đôi chân đưa lạc giữa hành lang yên tĩnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT