Ninh Sanh bị tiếng hét của Từ Lĩnh làm cho run cầm cập, suýt nữa… tè ra quần.
Nhưng so với cậu, người ở phòng bên còn sốc hơn nhiều — *rầm* một tiếng, chắc là ném điện thoại xuống đất, âm thanh nghe như đập bể luôn cái bình.
“Xong chưa?” Người kia gằn giọng. “Im mồm.”
Thật quá mất mặt.
“Còn một câu nữa!” Từ Lĩnh hùng hồn tuyên bố, “Nghe kỹ đây!”
Rồi gào lên như sấm động: “Tôi sẽ mạnh mẽ lên!”
Ninh Sanh: "......"
Cậu chỉ muốn khóc.
Người ở phòng bên ném điện thoại, còn cậu thì bị ném người luôn.
“Cậu ổn chứ, Ninh Ninh?” Từ Lĩnh hỏi với vẻ cực kỳ nghiêm túc. “Tôi có thể!”
“…Ừm.” Ninh Sanh đành nắm chặt tay nắm cửa, bị tiểu ma vương lôi kéo như vác bao tải quay về xe lăn.
Vừa ngồi ổn định, cậu còn chưa kịp thở thì đã thấy mặt Từ Lĩnh đỏ bừng lên lần nữa.
Cuộc đời đúng là kỳ quái ghê.
Trước đây ai mà ngờ được cậu và cái tên Từ Lĩnh này lại có một màn "duyên phận nghiệt ngã" như thế này cơ chứ?
“Về lớp học!” Cậu ra lệnh.
Tiếc là ra lệnh với tiểu ma vương thì... như nước đổ đầu vịt.
Từ Lĩnh ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cậu như đang nghiên cứu mẫu vật.
Ninh Sanh: “?”
Từ Lĩnh thình lình kéo áo khoác phao của cậu ra, sờ soạng thắt lưng, rồi giúp cậu buộc lại dây nịt cho ngay ngắn, chỉn chu.
“Đồ ngốc, đến mặc quần cũng không xong!” – Tiểu ma vương lắc đầu đầy tiếc nuối.
Ninh Sanh: “……”
Thì tôi yếu mà, sao không ai hiểu?
“Còn cậu thì mặc quần ngược!” Cậu bực mình hét lên, “Tôi nhịn cả buổi sáng không dám nói, sợ cậu mất mặt đó!”
Từ Lĩnh gật đầu: “Tôi biết.”
“Mẹ tôi nói, ngoài kia bẩn lắm, lật lên rồi mặc lại cũng được.” Từ Lĩnh vừa đẩy xe lăn vừa nói tỉnh bơ, “Cậu đừng ngại, có gì cứ nói.”
Ninh Sanh giờ chả biết nên giận hay nên cười.
Nếu là Từ Lĩnh lúc trưởng thành, cậu còn có thể đôi co được vài câu. Nhưng gặp phải phiên bản “tiểu ma vương” này thì đúng là chịu thua.
Từ Lĩnh dừng lại, bỗng nói:
“Nhưng cậu không giống bọn tôi, cậu là… tiểu công chúa.”
Nói mập mờ xong, Ninh Sanh chẳng hiểu gì.
Mà cậu cũng chẳng buồn hỏi lại, vì giờ não bé ma vương đang bay tận đâu rồi, nói gì cũng có thể bị kéo vào vũ trụ song song.
Đến đoạn đi ngang qua bồn rửa tay, Ninh Sanh vội chen vào:
“Tôi muốn rửa tay!”
“Thói quen tốt đấy.” Từ Lĩnh gật gù, nhìn độ cao bồn rửa rồi nhìn cậu trên xe lăn, “Nhưng ngồi như này chắc chỉ rửa được... phần dưới.”
Ninh Sanh: “……”
Đây là kiểu nhạo báng đối thủ không khoan nhượng à?
“Chờ chút.” Từ Lĩnh lục trong túi lấy ra cái khăn tay, mở ra, làm ướt dưới vòi nước, vắt khô xong quay lại.
Cậu nắm lấy tay Ninh Sanh, nhẹ nhàng lau từng ngón một.
Tay của Ninh Sanh vừa nhỏ vừa mềm, khăn tay thô ráp chà qua từng ngón trắng nõn, lau sạch đến từng móng tay, lau đến mức tay đỏ hồng luôn.
“Tôi lau được không?” Từ Lĩnh hỏi.
Chỉ là rửa tay thôi mà cũng phải để ma vương xử lý, thật mất mặt quá đi.
Ninh Sanh mặt đỏ lên, cúi đầu: “Vậy là được rồi.”
“Lau thêm lần nữa!” – Tiểu ma vương hít sâu, dùng sức lau đến mức... đau thấu trời xanh.
“Á!!” – Ninh Sanh hét lên, rụt tay lại – “Đau đấy!”
Còn lau như thế nữa chắc xóa luôn lớp da mất, vậy mà dòng chữ “Từ Lĩnh” vẽ trên mu bàn tay vẫn chưa phai.
Cái bút màu nước gì mà bền dữ vậy trời?
Từ Lĩnh đứng bên bồn rửa, giặt khăn lại, vắt khô, rồi… dàn ra treo lên tay vịn xe lăn.
Ninh Sanh: “……”
“Cậu có thể treo chỗ nào khác không?” – Cậu nhíu mày, rất chi là khó chịu.
“Không vấn đề.” – Tiểu ma vương đẩy xe đi tiếp, tiện tay… treo luôn cái khăn tay lên chậu cây cảnh trước cửa phòng thầy chủ nhiệm.
Thầy vừa bóp nát cái điện thoại, ngước nhìn ra cửa sổ, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Hai đứa quay về lớp thì vừa lúc gặp cô Trương đi vào, cô hoảng hốt.
“Sao lại tự ý đưa Ninh Sanh ra ngoài vậy!” – Cô trách, rồi nhận lấy xe lăn từ tay Từ Lĩnh, đắp lên chân Ninh Sanh cái chăn lông nhỏ – “Mau ngồi yên!”
Tiết học tiếp theo là giờ chơi trò chơi.
Hai đứa bị chia vào hai nhóm khác nhau, Ninh Sanh tạm thời được yên thân, thế giới yên tĩnh trở lại.
Mỗi nhóm được phát một bộ đồ chơi. Nhóm Từ Lĩnh dựng được nguyên căn bếp mini, nhóm của Ninh Sanh thì là cửa hàng tạp hoá.
Ninh Sanh chẳng hứng thú mấy với mấy trò con nít này, nên chỉ ngồi bên xem người ta làm loạn, không tham gia.
Phía bên nhóm bếp núc thì rất náo nhiệt, người rửa rau, người nhóm bếp, người cầm xẻng…
“Cái nồi của tụi mình đâu rồi?” Một đứa hỏi.
Ninh Sanh cúi đầu, nhìn thấy trên bàn trước mặt mình có một cái nồi nhỏ, bên trong còn có vài nhánh cỏ đuôi chó.
Quả nhiên, Từ Lĩnh dính lấy cậu như sam.
“Từ Lĩnh!” Cô Trương quát, “Sao lại chạy qua nhóm khác!”
“Ai da, em chỉ qua… đưa cơm hộp thôi mà.” – Từ Lĩnh thản nhiên đáp.
Cô Trương: “……”
Ninh Sanh: “……”
“Tốt quá, chắc được cô khen.” – Cậu lập tức đuổi hắn – “Về chỗ đi!”
Từ Lĩnh lủi đi.
Năm phút sau, Từ Lĩnh lại xuất hiện.
“Lần này cũng là cơm hộp à?” Ninh Sanh đã hoàn toàn tê liệt rồi.
“Không phải, đó chỉ là cái cớ thôi,” Từ Lĩnh nói, “Tôi chỉ muốn nhìn cậu một chút.”
“... Nhìn tôi làm gì?” Ninh Sanh hỏi.
“Cậu không muốn chơi với tôi sao?” Từ Lĩnh hỏi, “Cậu cứ nghe trộm bọn tôi nói chuyện.”
Ninh Sanh sững người. Cái tên tiểu ma vương này đúng là có mắt cú, nhìn rõ mọi chuyện.
Cậu còn chưa kịp nghĩ thêm, Từ Lĩnh đã bày đầy đồ chơi ra bàn: nồi niêu, bát đĩa, gáo múc... thứ gì cũng có.
“Chúng ta chơi làm gia đình nhé,” Từ Lĩnh nói, “Tôi làm ba, cậu làm mẹ, chúng ta là một nhà, được không?”
“Tôi làm ba.” Ninh Sanh lạnh lùng nói.
“Tôi biết mà, cậu chịu làm người một nhà với tôi rồi!” Từ Lĩnh vui vẻ reo lên.
Ninh Sanh: “……”
Cậu cầm cái xẻng nhỏ, lười biếng gõ gõ lên chiếc nồi đồ chơi: “Thức ăn đâu, đưa đây tôi xào.”
Trọng sinh sang ngày thứ hai, lại còn đi chơi đóng vai gia đình với kẻ thù truyền kiếp… càng sống càng thấy hoang mang.
Một ngày của trẻ con trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến giờ tan học.
Hôm nay Ninh Sanh không chờ trong lớp mà bảo Từ Lĩnh đẩy xe lăn mình ra ngoài cổng nhà trẻ.
Thanh An trấn thực sự rất đẹp, xa xa là dãy núi mờ ảo, khiến người ta cảm thấy yên bình.
Quán ăn vặt quanh nhà trẻ vây kín trẻ con, đứa thì ăn vặt, đứa thì đứng nhìn người khác ăn.
Ninh Sanh quấn chặt khăn quàng cổ, gió núi thổi qua, bỗng ngửi thấy mùi thơm đồ ăn.
Từ Lĩnh cầm một cây xúc xích tinh bột siêu to đứng bên cạnh cậu.
“Cho cậu cắn một miếng.” Từ Lĩnh hào phóng nói.
“Tôi cũng muốn!” Bạn nhỏ Lục Bằng bên cạnh nói.
“Không thành vấn đề,” Từ Lĩnh chẳng cần quay đầu, “Chờ xong cây này rồi tôi cho cậu cắn một miếng.”
Mùi sốt trộn với hương chiên thơm lừng quanh quẩn nơi chóp mũi, Ninh Sanh nghiêng đầu, cố nén cơn thèm.
Cậu không thèm ăn đồ quán ven đường đâu!
“Thật sự không ăn à?” Từ Lĩnh hỏi, “Một vòng tôi chỉ được mua một cây thôi đấy.”
“Không ăn.” Ninh Sanh kiên quyết, thà chết không chịu khuất phục.
“Ngon lắm luôn đó.” Từ Lĩnh vẫn không từ bỏ.
Hắn dí sát lại gần, khiến nước sốt dính lên môi Ninh Sanh.
“Từ Lĩnh!” Ninh Sanh bực mình, “Cậu nghe không hiểu tiếng người à?”
Cậu rút giấy ra lau sạch miệng: “Cậu không thể ép người khác làm theo sở thích của mình. Cậu không hiểu điều cơ bản đó sao?”
Tiểu ma vương sững người, “A…” một tiếng, rồi quay đầu bỏ đi.
Ninh Sanh ngồi một mình trên xe lăn, thở dài.
Bị cậu quát như vậy, chắc Từ Lĩnh không quay lại nữa đâu.
Đến giờ tan học, người ra ra vào vào, chỉ có một mình Ninh Sanh ôm chiếc cặp nhỏ, ngồi trên xe lăn, tự nhiên lại thấy... có chút cô đơn.
Thôi kệ.
Dù gì cậu cũng chẳng bao giờ muốn chơi với kẻ thù truyền kiếp kia.
“Ôi, nhìn kìa, em bé xinh quá này!”
Một giọng nói vang lên từ bên cạnh.
Vài học sinh nam lớp năm lớp sáu đeo ba lô lệch vai, ăn mặc như lưu manh nhỏ, vây quanh trước mặt Ninh Sanh.
“Lông mi dài ghê, giống búp bê Tây Dương của em gái tao.”
“Trên tay viết gì vậy? Từ Lĩnh? Mày tên Từ Lĩnh à?”
“Gọi một tiếng anh trai đi.” Một tên ngồi xổm xuống, cười đểu.
Gọi ba thì có.
Ninh Sanh thầm nghĩ.
Mấy đứa kia cứ như đang xem gấu trúc, vây quanh cậu, đòi bắt chuyện.
Cậu rất ghét bị nhìn chằm chằm như vậy.
“Tránh ra.” Cậu lạnh lùng lên tiếng.
Nhưng mấy tên đó chẳng thèm để tâm:
“Nhỏ vậy mà khẩu khí lớn ghê ha ha ha.”
“Vòng tay kia là vàng à? Nhìn như nhà giàu ghê.”
“Cặp sách treo cái gì vậy? Ultraman Tiga à? Đồ rác rưởi.”
“Giàu thì sao, ngồi xe lăn thì cũng chỉ là thằng què thôi.”
Ờ, tôi què, nhưng cái xe lăn của tôi còn đắt hơn ba tháng lương nhà mấy người đấy.
Ninh Sanh hừ lạnh trong lòng.
“Chó ngoan thì tránh đường.” Cậu nói.
Vừa dứt lời — Từ Lĩnh không biết từ đâu nhảy ra, chắn ngay trước mặt cậu.
Ninh Sanh: “……?”
“Vừa rồi mấy người nói gì?” Tiểu ma vương lạnh giọng nhìn lũ kia.
Ánh mắt kia, khí thế kia, nhìn ra được tương lai bất hảo của Từ Lĩnh sau này.
“Xin lỗi!” Từ Lĩnh hét lớn.
Ninh Sanh thực sự hơi cảm động.
Được ma vương che chở, cảm giác cũng không tệ lắm.
Lũ kia ban đầu còn định không thèm quan tâm, nhưng Từ Lĩnh như hóa thành một tia chớp đen, "tạch" một cái lao vào, cắn ngay tay một đứa.
“AAAAA!”
“Đừng cắn nữa!!”
“Xin lỗi!” Từ Lĩnh không chịu buông tha, như chó con hoang bám dính lấy, hung hăng dữ tợn:
“Đây là nhà trẻ của tôi, tôi hét một tiếng là cả lớp mầm sẽ xông ra cắn chúng mày!”
“Học sinh tiểu học đánh nhà trẻ!” Từ Lĩnh gào lên, “Không biết xấu hổ!”
Đám kia chưa từng gặp đứa nhỏ nào liều mạng như vậy, vừa biết cắn người vừa biết ăn vạ, đánh không lại mà cũng không dám đụng vào, đành cúi đầu xin lỗi lia lịa.
“Được rồi được rồi, xin lỗi xin lỗi…”
“Cút.” Từ Lĩnh lạnh giọng.
Chiến thắng trở về, Từ Lĩnh đứng trước xe lăn Ninh Sanh, lôi ra một túi kẹo, nhét lên cặp cậu.
Kẹo màu sắc rực rỡ, đủ các vị khác nhau.
“Tôi tìm đủ loại vị rồi, chắc chắn có cái cậu thích.”
“Đừng giận nữa mà.”
Giấy gói kẹo rẻ tiền khiến đầu ngón tay hơi đau, nhưng Ninh Sanh bỗng cảm thấy những viên kẹo đủ màu này... cũng không đến nỗi xấu.
“Ninh Ninh.” Tiểu ma vương ghé vào thành xe lăn, sửa lại tóc rối trên đầu cậu, nhìn cậu xé gói kẹo, nhẹ giọng nói:
“Đừng buồn nữa, bọn họ xin lỗi rồi mà.”
Từ Lĩnh nuốt nước miếng: “Cái vị vàng vàng đó cậu thích không, không thích thì cho tôi ăn.”
Ninh Sanh nhét viên kẹo vào miệng hắn, thoáng thấy vết trầy trên mu bàn tay.
“Sao cậu phải liều như vậy?” Cậu nắm lấy tay Từ Lĩnh.
Trên mu bàn tay là một vết xước đỏ ửng, rách da, nhìn mà chướng mắt.
Dù sao cậu cũng không thật sự là đứa nhỏ, mấy lời đó chẳng tổn thương nổi cậu.
“Bắt bọn họ xin lỗi là chuyện nên làm!” Từ Lĩnh giận dữ nói, “Ultraman Tiga mới là mạnh nhất!”
Ninh Sanh: “……”
Cậu mẹ nó, cuối cùng cậu bảo vệ là… câu này à?!
---
[Tác giả có lời muốn nói:]
Từ Lĩnh: Hôm nay cậu lạnh nhạt với tôi, ngày mai tôi lại tới tìm cậu!