Vừa bực vừa buồn cười.
Ninh Sanh “rầm” một tiếng, lấy túi xách mini đập vào người tiểu ma vương, ném luôn cả đống đồ chơi lặt vặt vừa mới lấy được vào lòng cậu ta.
Trong một giây, ánh mắt của Từ Lĩnh như bắn ra tia laser.
“Ơ kìa, ai lại không biết ngượng như vậy chứ?” Từ Lĩnh vừa nói, vừa nhanh tay nhét mấy món đồ vào túi áo, sợ chậm một giây là Ninh Sanh sẽ đổi ý giành lại.
“… Mất mặt chết đi được. Tôi vốn định ném luôn rồi.” Ninh Sanh mặt lạnh như tiền nói.
Từ Lĩnh nhảy cẫng lên: “Tôi là thùng rác của cậu chắc?!”
Cậu ta ngồi chễm chệ trên tay vịn xe lăn của Ninh Sanh, đập đập cái đùi rồi móc ra mấy viên kẹo dẻo: “Viên màu đỏ là vị táo, xanh là việt quất, vàng là lê, ăn ngon lắm!”
“Cậu thích màu nào?”
Ninh Sanh thật ra… chẳng thích viên nào cả.
Đồ ăn vặt của cậu đều do bảo mẫu tuyển chọn kỹ càng, không chỉ đắt đỏ mà còn phải kiểm tra thành phần nguyên liệu đàng hoàng. Mấy món kẹo bán ngoài đường thế này, dù ở kiếp trước hay hiện tại, cậu cũng chưa từng động đến.
Nhưng rõ ràng tiểu ma vương chẳng hiểu “ý nhị từ chối” là gì.
“Tặng cậu viên hình Tiga và viên màu cam nè!” Từ Lĩnh cẩn thận lau tay vào quần mình, bóc một viên kẹo màu đỏ rồi nhét thẳng vào miệng Ninh Sanh. Tay cậu ta còn to lắm nhé.
Ninh Sanh không kịp né, bị kẹo nhét ngay miệng.
“Tôi không muốn ăn.” Cậu cảm thấy mất hết mặt mũi, “Là tôi nhường cậu đấy, hiểu chưa?”
“Thế thì tốt quá, cậu nhường thêm chút nữa nha!” Tiểu ma vương toe toét.
Mùi táo rẻ tiền ban đầu hơi gắt, nhưng sau đó là vị chua ngọt thấm vào tận tim gan.
Ninh Sanh: “?”
Ờm… cũng hơi ngon đấy chứ.
“Cũng tàm tạm thôi.” Cậu nói kiểu chảnh choẹ.
“Không phải, cậu hoàn toàn không hiểu gì về kẹo này cả.” Từ Lĩnh nói, “Cắn vào đi, bên trong có nhân!”
Ninh Sanh cắn thử, bên trong dẻo dẻo, còn kéo tơ nữa, dính luôn vào một chiếc răng sữa của cậu, suýt khóc.
Còn bên kia, Từ Lĩnh đã lôi túi của Ninh Sanh ra, mở khoá rồi đổ hết cả đống kẹo vào.
“Ủa, túi cậu thơm ghê á.” Từ Lĩnh dí sát mũi vào túi mà hít hà lấy hít hà để.
“…… Tôi vừa gào ầm lên với cậu đấy, cậu không tức à?” Ninh Sanh hỏi nhỏ.
“Hả?” Từ Lĩnh ngẩng đầu lên.
Ninh Sanh: “?”
Từ Lĩnh vỗ vỗ vai cậu, ý bảo nhìn đây này.
Rồi cậu ta hít một hơi thật sâu, quay sang hét lớn với quầy bán xúc xích bên cạnh: “Dì ơi! Đắt quá à! Lần sau mà không giảm giá, lớp chồi tụi con không mua nữa đâu nha!”
Trong rừng cây có mấy con chim sẻ giật mình bay vút lên, dì bán xúc xích tay run lên, làm gãy luôn một cây xúc xích.
Ninh Sanh: “……”
“Đó mới gọi là hét nè.” Từ Lĩnh quay đầu lại, đầy kiêu ngạo, “Chứ cậu thì…”
“Cậu nói như muỗi vo ve.” Cậu ta bình phẩm.
Ninh Sanh: “……”
Ờ đúng, tôi là muỗi vo ve, còn cậu là châu chấu quá cảnh.
“Không sao, vấn đề nhỏ.” Từ Lĩnh nói, “Cậu cứ vo ve to thêm chút nữa, tôi nghe được.”
Ninh Sanh sững người.
Tiểu ma vương này đúng kiểu, chỉ cần có chút ánh nắng là lập tức toả sáng rực rỡ.
Mà hồi kiếp trước hai đứa là bạn học, cậu ta có từng chiếu cố cho mình tí ánh nắng nào đâu?
“Thiếu gia?” Giọng của bảo mẫu vang lên, “Hôm nay sao không ở phòng học chờ vậy?”
Ninh Sanh cố nhịn cười, ngẩng đầu: “Tại… trong phòng học buồn quá.”
“Đi thôi, mình về nhà.” Bảo mẫu đẩy xe lăn về chỗ đậu xe.
Ninh Sanh quay đầu nhìn lại, thấy Từ Lĩnh đang điên cuồng vẫy tay, nghiêng đầu, còn chỉ vào khóe miệng cười toe toét của mình.
Làm bộ dễ thương gì chứ, thật đáng khinh.
Lúc được bế lên xe, bảo mẫu nhìn chằm chằm vào cậu mấy giây, rồi lấy ra cái gương.
“Thiếu gia có ăn linh tinh gì ở trường không đấy?” Bà hỏi.
Ninh Sanh: “……”
Cái kẹo dở ẹc đó, còn bị phai màu.
Môi cậu vốn nhợt nhạt, giờ dính một lớp màu hồng kẹo, trông đỏ au như tô son. Bảo mẫu lấy khăn giấy ướt lau sạch cho cậu.
“Đừng ăn mấy thứ vớ vẩn không rõ nguồn gốc nha.” Bà lấy từ túi ra một hộp kẹo cao cấp, “Thiếu gia mà muốn ăn gì thì nói với tôi.”
Ninh Sanh ngoan ngoãn gật đầu, cất hộp kẹo vào túi, chẳng hề có ham muốn ăn gì nữa.
Bà ngoại không phải lúc nào cũng ở nhà. Ví dụ như hôm nay, trong nhà chỉ có cậu với bảo mẫu.
Bữa tối lại thiếu nguyên liệu, bảo mẫu phải ra thị trấn mua, không dám để cậu ở nhà một mình nên tiện thể đẩy xe cho cậu theo luôn.
Thế là Ninh Sanh sau bao lâu lại được nhìn thấy cái thị trấn nhỏ ẩn mình trong núi này.
Bảy tám giờ tối, trời đã sẩm tối, thị trấn sáng đèn rực rỡ.
Bảo mẫu vào siêu thị mua đồ, Ninh Sanh ngồi trên xe lăn chờ ngoài cửa.
Bên cạnh là tiệm rửa xe, hơi ồn. Có một ông bố đang đánh mắng con, Ninh Sanh liền đẩy xe lại gần xem náo nhiệt.
“Con đúng là tài giỏi! Mới học mẫu giáo đã cắn người! Sau này tính đi ăn thịt người luôn à?” Người đàn ông giơ cây gậy lên dọa, “Đơn thuốc đã đưa tận tay, người ta nói phải chích ngừa dại!”
“Không thể nào!” Thằng nhóc vùng vằng, “Con không cần học mẫu giáo cũng biết cắn người! Con tự học!”
“… Tiền mới đóng xong, con lại tranh thủ cắn thêm một miếng?!” Ông bố tức điên lên.
“Dù sao người ta cũng phải chích, một miếng hay hai miếng có khác gì đâu.” Nhóc con nhảy loi choi, “Anh ta xúc phạm Tiga của con! Còn bắt nạt bạn con nữa!”
Ninh Sanh: “……”
“Ơ, Ninh Ninh?!” Từ Lĩnh từ đằng xa nhảy lại, đứng chưa vững đã ăn ngay một gậy vào mông.
Từ Lĩnh: “Ái da!”
“Được rồi được rồi!” Cậu quay đầu lại nói, “Đừng đánh nữa, xe của ba rửa xong chưa?”
Người đàn ông: “……”
Mới chia tay có mấy tiếng, bên xe lăn của Ninh Sanh lại lòi ra một cái mặt Từ Lĩnh.
“Cậu bị đánh à?” Ninh Sanh hỏi.
“Bị chứ, muốn xem không?” Từ Lĩnh kéo kéo lưng quần xuống, “Huân chương mới của đàn ông nè.”
Ninh Sanh: “Không muốn xem!”
“Sao ông ấy lại đánh cậu?” Ninh Sanh hỏi.
Có cắn người một cái thôi mà, làm gì dữ vậy.
“Họ đòi tận năm trăm đấy.” Từ Lĩnh đáp, “Ba tôi rửa cái xe có ba trăm mấy à.”
Ninh Sanh: “Ờ…”
Cậu từ nhỏ sống sung sướng, mấy chuyện này thật sự không có khái niệm gì.
Từ Lĩnh nghĩ một lúc, cố gắng giải thích: “Như kiểu trứng tôm mà há miệng ra ấy.”
“Là công phu sư tử ngoạm.” Ninh Sanh không nhịn được sửa, “Miệng trứng tôm đâu có to vậy.”
Từ Lĩnh: “Ờ, tôi nhớ rồi.”
“Có cần tôi trả giúp không?” Ninh Sanh hỏi.
Dù sao Từ Lĩnh cũng là vì mình mới bị mắng bị đánh, cậu không muốn thiếu nợ “kẻ thù một mất một còn” này.
“Cậu cho rồi còn gì?” Tiểu ma vương lấy trong túi ra cái móc khóa Ultraman, ghé sát lại, nhỏ giọng nói: “Cậu không biết nó có giá trị thế nào với địa cầu đâu.”
Ninh Sanh: “……”
Thị trấn này độ cao chắc cao hơn mực nước biển, cậu cần oxy để thở rồi.
“Sao cậu cứ thích kiếm tôi chơi vậy?” Vấn đề này khiến Ninh Sanh bối rối mấy ngày nay.
“Vì cậu đẹp mà, Ninh Ninh, ai cũng nhìn cậu đó.” Tiểu ma vương liếc xung quanh.
Ninh Sanh không đồng tình: “Bọn họ chỉ thấy tôi tàn tật, thấy tôi đáng thương thôi.”
“Thế thì bọn họ đầu óc có vấn đề.” Từ Lĩnh nói.
Từ Lĩnh không ở lại lâu, bị ông chú khi nãy gọi về rửa xe.
Tháng Mười Hai lạnh cắt da, tiểu ma vương tay đỏ ửng vì lạnh, ngồi trên nắp capo xe, tay cầm vòi nước áp lực cao, thỉnh thoảng lại quay đầu cười với Ninh Sanh.
Ngu ngốc ghê, Ninh Sanh quay đầu đi chỗ khác.
---
Hôm sau, Ninh Sanh dậy sớm như thường lệ, chuẩn bị đến nhà trẻ.
Hôm nay yên tĩnh khác thường, Từ Lĩnh lại không tới.
Khi cô giáo Trương điểm danh, gọi tới cái tên “Từ Lĩnh”, trong lớp chẳng có ai to giọng giả vờ “Có mặt” như mọi hôm.
Ninh Sanh ngồi trên xe lăn, chán chường lật vở vẽ.
Nói sao nhỉ, bên cạnh thiếu một cái vòi nước ồn ào lải nhải, lại cảm thấy không quen.
Mà cậu ta sao không đi học nhỉ?
Lại bị đánh à, hay hôm qua rửa xe lạnh quá nên đổ bệnh?
Ninh Sanh vỗ vỗ đầu, muốn gạt mấy ý nghĩ đó đi.
Dừng lại.
Tại sao cậu phải quan tâm “kẻ thù một mất một còn” của mình chứ?
Yên tĩnh như vậy không phải là cuộc sống lý tưởng trong sáng của cậu sao?
Cô giáo Trương đến, phủ thêm cho cậu cái chăn mỏng, hỏi có chỗ nào không thoải mái không.
“Muốn đi vệ sinh thì nhớ nói với cô nha.” Cô dặn, “Hôm nay sao không hát cùng các bạn?”
“Con không thích hát.” Ninh Sanh đáp.
Cửa phòng học “rầm” một tiếng bị đẩy ra.
Từ Lĩnh thở hồng hộc đứng ở cửa, tay xách áo bông, đầu đội mũ lưỡi trai ép xuống.
Cả lớp quay lại nhìn.
“Chào các bạn chào các bạn!” Từ Lĩnh đi vào lớp.
Cô Trương tức quá bật cười: “Giờ này mới đến, con đi học kiểu gì thế, mau ngồi vào chỗ!”
Ngay cạnh Ninh Sanh *rầm* một cái người ngồi xuống.
“Cậu làm gì vậy?” Ninh Sanh ghét bỏ, “Toàn mùi mồ hôi.”
Trời lạnh thế mà tiểu ma vương lại cởi áo khoác, tóc đen ướt đẫm mồ hôi.
“Tớ chạy từ chân núi lên đó.” Cậu nói.
Ninh Sanh: “Đầu óc cậu có vấn đề à?”
“Đừng lo.” Từ Lĩnh cười toe, “Ba tớ bảo tớ không bị vấn đề ở đầu.”
Ninh Sanh cạn lời.
Tiểu ma vương này đúng kiểu: tâm thái cực kỳ tốt, dầu muối không xâm.
Muốn làm gì thì làm đi, mình quản không nổi.
“Ninh Ninh, cậu đừng mặc kệ tôi mà.” Từ Lĩnh thấy cậu lạnh nhạt, liền kéo tay cậu, “Tối qua tôi mơ thấy cậu không để ý tới tôi.”
Trong mơ, Ninh Sanh mặc quần áo người lớn rộng thùng thình, ngồi co trong góc nhà trẻ, gầy gò trắng bệch, mặt mày cụp xuống như bị bỏ rơi, ai cũng mặc kệ, gọi thế nào cũng không trả lời, cũng không nhìn cậu.
“Liên quan gì đến cậu?” Ninh Sanh quay đầu đi.
“Chờ tôi tập leo núi nhiều, lớn nhanh hơn, tôi sẽ ôm được cậu, tụi mình cùng đi tè.” Từ Lĩnh nói.
Ninh Sanh: Hết nói nổi, ai mà ước mơ kiểu đó vậy trời.
Tiểu ma vương tự trọng cũng cao, vẫn còn nhớ vụ bị từ chối đi tè chung.
Tên này sau này còn cao tận 1m89, vai rộng eo thon, vóc dáng khiến người khác phát hờn, đứng trước mặt người khác đã khí thế ngút trời, giờ lại còn cuồng luyện kiểu này, là muốn hút chết ai chứ.
Ninh Sanh cầm chai sữa bò, tự rót cho mình một ngụm.
“Hôm qua giao bài về nhà rồi đó, có ai làm chưa?” Cô giáo Trương chuẩn bị bắt đầu lớp, “Lấy ra đi nha, cô sẽ thu.”
“Dạ!” Lũ nhóc đồng thanh.
Ninh Sanh giờ là đứa trẻ ngoan, cái gì cần làm thì làm hết rồi, cẩn thận lấy sách bài tập đặt lên bàn.
Tiểu ma vương đào bới trong cặp một hồi, cuối cùng cười ngượng ngùng: “Xong rồi, tìm không ra.”
Cô Trương cũng quen rồi: “Không mang thì thôi, mai đem đến.”
“Cậu không làm đúng không.” Ninh Sanh không nể mặt, “Đồ ngốc.”
“Không làm đâu.” Tiểu ma vương vẫy vẫy tay, ghé tai Ninh Sanh thì thầm, “Tôi làm cái cậu giao.”
Ninh Sanh: “?”
Tôi có giao cái gì đâu, đừng có nói bậy.
Tiểu ma vương rút ra một cuốn vở nhàu nhĩ, thần bí mở ra trước mặt cậu.
Trên giấy chi chít nét bút chì, toàn viết mỗi một cái tên “Ninh Sanh”, lần này viết đúng chính tả.
“Hôm qua tôi viết cậu tới 200 lần.” Từ Lĩnh nói, “Tôi viết tên cậu.”