Từng dòng chữ xiêu vẹo ban đầu, dần dần cũng ra hình ra dạng.

Cái kiểu chăm chú nhìn bảng chữ cái nhỏ bé này, đến mức Ninh Sanh suýt nữa không nhận ra tên mình nữa cơ.

“Tôi nói thì cậu liền luyện sao?” Cậu hỏi, “Nghe lời dữ vậy trời?”

Tự nhiên cảm thấy… hơi khó chịu.

Rõ ràng đầu óc thì luôn nhắc nhở đây là kẻ thù truyền kiếp, sống chết có nhau, vậy mà tim lại trỗi dậy chút xíu cảm tình.

Cái cảm tình lấp ló ấy khiến cậu hơi xấu hổ.

“Vậy tôi phạt cậu đứng góc lớp, cậu cũng đi hả?” Cậu hù dọa.

Từ Lĩnh lập tức bật dậy, đi thẳng ra cửa: “Tôi đứng cho cậu cái chiều kim quay ngược.”

Ninh Sanh: “……”

“Về chỗ!” Cậu nói.

Từ Lĩnh lạch cạch ngồi xuống lại.

“Tôi chịu hết nổi với cậu luôn á,” Từ Lĩnh lèm bèm, “Tưởng tôi khờ chắc?”

Ninh Sanh cố nén cười, khoé miệng nhếch lên rồi lại cố đè xuống: “Trẻ con.”

Tiết học này là tiết vẽ.

Ninh Sanh mang theo chiếc cặp của mình, lôi ra từng cây bút chì màu mới tinh, bút sáp, bút nước… Cảm giác như mình vừa đi lạc vào sân khấu ánh sáng vậy.

Lúc ấy cậu mới phát hiện — dụng cụ hội hoạ của các bạn xung quanh, phải nói là “sơ sài” đến mức đau lòng.

Ví dụ như bạn Lục Bằng — cái bạn tròn tròn trông như trái banh ấy — trong tay chỉ còn vài khúc bút sáp gãy rời.

Bạn ấy nhìn 72 cây bút màu rực rỡ của Ninh Sanh như nhìn thấy... buffet tự chọn.

Ninh Sanh hơi do dự.

“Đừng cho nó mượn.” Từ Lĩnh thì thầm, “Nó ăn que cay không rửa tay.”

Ninh Sanh — người sạch sẽ chính hiệu — lập tức chắp tay lạy bộ bút của mình rồi kéo về trước mặt.

Từ Lĩnh phụ họa: “Còn chưa chia cho tụi mình cây nào nữa.”

“Cậu chỉ vì vậy mới nói chớ gì?” Ninh Sanh nhìn trúng tim đen hắn.

Dù nói thật là… cậu không giỏi vẽ.

Nhưng trong cái lớp mẫu giáo này, cậu vẫn thấy mình có cơ hội ăn điểm.

Cậu hí hoáy vẽ một mặt trời màu xanh lá (?), thêm mấy chiếc lá nhìn như… cải thìa. Đang ngắm nghía tuyệt tác của mình thì bất thình lình có một tờ giấy khác chen vào.

Trên giấy là một con gấu trúc sống động như thật.

Ninh Sanh: “……”

Tự tôn bị đánh cho tơi tả.

“Cho cậu xem gấu trúc nè.” Từ Lĩnh nói, “Gấu trúc đó.”

“Nhưng cậu viết bên cạnh là ‘đại năng miêu’ nha?” Ninh Sanh chỉ vào hàng chữ nguệch ngoạc, “Ngốc.”

“Đây là... giống mới!” Từ Lĩnh gấp bức vẽ lại thành khối vuông nhỏ, nhét vào hộp bút màu nước của Ninh Sanh, “Cho cậu nuôi.”

Trọng sinh chưa được bao lâu, mà Ninh Sanh đã thu về “kỷ niệm vật” thứ hai từ kẻ địch truyền kiếp.

Tình cảm thâm hậu thật khó từ chối.

Dù toàn là mấy thứ kỳ quặc, nhưng không thể nhận không.

Ninh Sanh lục trong cặp, tìm được túi kẹo que được bảo mẫu đưa hôm qua, định hỏi Từ Lĩnh có muốn ăn không. Nhưng vừa mở miệng lại chuyển thành:  
“Cái này dở lắm, tính vứt đi nè.”

Cậu cau mày, đẩy túi kẹo ra vẻ ghét bỏ.

“Hê hê, để tôi chịu đựng thay cậu .” Từ Lĩnh nhét luôn vào túi mình.

Ninh Sanh: “……”

Dù sao thì… cũng đưa được rồi.

Cậu đúng là không giỏi giao tiếp với kẻ thù truyền kiếp mà.

Mới vừa thở phào, tay đã bị Từ Lĩnh bắt lại, đầu bút mát lạnh dán lên mu bàn tay.

Lại tính vẽ gì nữa đây?

“Xấu quá.” Ninh Sanh phản đối.

Tối qua cậu kỳ xà phòng nửa ngày mới rửa xong.

“Không xấu đâu, cậu nhìn kỹ nè.” Từ Lĩnh kéo tay cậu ra, “Là bươm bướm nhỏ đó.”

“Ý tôi là xấu theo… nghĩa khác mà!” Ninh Sanh sụp đổ.

“Ninh Ninh cũng có cánh nhỏ rồi nha,” Từ Lĩnh nói, “Cậu có thể tự bay luôn đó.”

Ninh Sanh im lặng. Một hồi sau, cậu lười biếng giơ tay lên, túm lấy tóc tiểu ma vương kéo cho rối như ổ gà.

“Ngốc nghếch,” Ninh Sanh nói, “Người sao mà có cánh?”

Cổ tay lại ngứa ngứa. Từ Lĩnh — rất chú trọng bản quyền — hí hoáy viết thêm tên mình bên cạnh con bướm.

Ninh Sanh nhìn tay mình mà muốn khóc: hoa lá loằng ngoằng, thật sự xấu không chịu nổi. Cái gì vậy chứ, tự dưng đòi đánh dấu lên người người khác.

Từ Lĩnh thì chẳng để tâm, đứng dậy, lót ghế dưới chân, rồi mở hé cửa sổ ra một chút.

“Cậu nóng hả?” Ninh Sanh hỏi.

Từ Lĩnh lắc đầu: “Không phải, cậu nóng.”

“Cậu đỏ mặt kìa.” Từ Lĩnh sờ mặt cậu.

Ninh Sanh: “…… Tránh ra.”

Tiểu ma vương tay không nhỏ chút nào, véo má cậu đỏ còn hơn ớt chín.

“Ninh Ninh, tụi mình là bạn thân nhất đúng không?” Từ Lĩnh hỏi.

“Ai nói muốn làm bạn thân với cậu hả?!” Ninh Sanh tức muốn xì khói.

Cậu biết về sau cậu làm khổ tôi bao nhiêu không?

Tiết học vẽ kiểu “gà bay chó sủa” cuối cùng cũng kết thúc.

Đến giờ ra chơi, hôm nay trời nắng đẹp, cô Trương đẩy xe lăn đưa Ninh Sanh ra sân.

Cậu tận hưởng tầm nhìn sân trường, nhìn mấy cô giáo và đám nhỏ nhảy múa như ong vỡ tổ.

Không thể không nói, Từ Lĩnh nhảy rất có năng khiếu, động tác đúng chuẩn nhất.

Ninh Sanh mới nhìn vài giây, Từ Lĩnh đã phát hiện ánh mắt cậu, lập tức vẫy tay loạn xạ như biểu diễn, khiến tay chân rối tung.

Ninh Sanh hừ nhẹ, quay mặt đi.

Cậu đang yên đang lành xem clip ngắn trong điện thoại thì thấy mình bị một cô giáo khác đẩy đi chỗ khác.

“???” Đang xem dở mà!

Cậu bị đẩy ra chỗ xích đu, đong đưa một hồi nhàn nhã.

Kết thúc giờ chơi, cậu lại được đẩy vào lớp.

Cạnh bãi cát nhà trẻ, vài bé con đang đào cát:

“Tôi sắp đào tới kho báu rồi!” Lục Bằng hùng hồn tuyên bố, “Tới lúc đó tôi sẽ mua luôn cái nhà trẻ này, rồi đập cho sập!”

“Cậu cũng chỉ nghĩ được tới đó.” Một giọng khác chọc ghẹo, “Tôi mà mua được, tôi sẽ tăng học phí!”

Ninh Sanh: “……”

Không thể không nói, có vài người đầu tư bản từ bé đã bộc lộ.

Cậu còn đang cười mím chi, thì nghe hai bé tiếp tục:

“Vậy cậu đào đi chớ.” Lục Bằng nói, “Đứng ngoài làm gì?”

“Dơ mà.” Từ Lĩnh đáp.

“Xời.” Lục Bằng khinh thường, “Hôm bữa còn lăn lộn giả làm Tiga kìa.”

“Cậu đừng bôi nhọ Tiga.” Tiểu ma vương phản bác.

“Cậu sợ bẩn quần áo, công chúa không chơi với cậu nữa đúng không?” Lục Bằng nói.

“Thấy gì chưa?” Từ Lĩnh lôi từ mũ áo lông ra một túi kẹo, “Công chúa cho tôi đó.”

“Oa.” Lục Bằng ghen tỵ muốn xỉu, “Cho tôi một cái đi!”

Từ Lĩnh moi ra một viên kẹo sữa rẻ tiền, dúi cho bạn mập: “Nè, cho cậu cái này.”

“Ngày mai trả tôi năm cái.”

Bạn mập run tay.

“Chơi với công chúa tốt thật.” Lục Bằng cảm thán, “Còn được cho đồ ăn ngon.”

“Không phải đâu.” Từ Lĩnh lầm bầm.

Ninh Sanh trong lòng hơi ấm ấm.

Sau đó Từ Lĩnh lại lôi ra một món đồ chơi Ultraman lủng lẳng trên tay, đưa lên khoe trước mặt Lục Bằng: “Chơi với công chúa còn có đồ chơi mới nè!”

Ninh Sanh nở nụ cười... rồi đơ luôn tại chỗ.

Tiểu ma vương, Vương bát đản! Lại còn đến gần cậu , không phải vì muốn ăn chơi gì chứ?

Cậu trước khi đi ra khỏi lớp, lúc đầu tâm trạng còn tốt lắm, nhưng về đến phòng học thì lại thấy khó chịu, môi nhếch lên không vui. Mấy thầy cô thấy cậu không vui, liền rất cẩn thận lấy đủ thứ đồ chơi làm bằng lông mao, nịnh nọt cậu , rồi còn bắt cậu hát mấy bài nhạc thiếu nhi.

Ninh Sanh ôm con cún bông lông mao, trong lòng lầm bầm trào phúng mấy nghìn lần.

Không phải chứ, cậu còn trông chờ đối thủ chết sống có thể có chút tâm tư à?

Hơn nữa, Từ Lĩnh thích cậu thế nào, sao lại có liên quan đến cậu?

“Con không có buồn đâu.” Cậu nói với các thầy cô.

Giờ thể dục trôi qua, Từ Lĩnh quay lại lớp, cầm một thứ lấp lánh đặt trước mặt Ninh Sanh: “Tôi cho cậu cái này, nhặt đi.”

“Tôi không cần.” Ninh Sanh lười phản ứng, định quay đi.

Nhưng mà, cái này trông giống như một mảnh pha lê vỡ à?

Ninh Sanh liếc mắt nhìn tiểu ma vương, nhanh tay túm lấy pha lê rồi ném mạnh vào thùng rác.

Tiểu ma vương đứng ngẩn người nhìn thùng rác.

“Cậu không muốn lấy sao?” Hắn hỏi, mắt mở to như không thể tin được.

“Tôi không cần đồ rách nát của cậu!” Ninh Sanh đáp, “Cậu đừng đến đây nhặt đồ cho tôi nữa.”

Từ Lĩnh: “……”

Từ Lĩnh lùi lại, ra vẻ như không để ý, nhưng trong lòng vẫn đau đớn. Cậu ta tiếp tục ngồi ngẩn người, mắt đờ đẫn nhìn về phía bạn cùng bàn.

Bạn cùng bàn nhìn có vẻ cũng không vui.

“Ninh Ninh.” Khi gần hết giờ học buổi trưa, Từ Lĩnh không kiềm chế được, đưa cái ly giấy dùng một lần tới, “Uống nước trái cây đi.”

“Không uống.” Ninh Sanh quay đầu đi, liếc mắt nhìn cái ly, “Cái gì nước trái cây?”

Nhưng mà... mùi cũng thơm lắm đấy.

“Tôi sẽ không cho cậu kẹo đâu.” Từ Lĩnh cười, “Tất cả đều là kẹo của cậu.”

Ninh Sanh: “……”

“Tôi không có hạ độc đâu.” Từ Lĩnh nói.

“Ai quan tâm cậu có hạ độc không.” Ninh Sanh đẩy cái ly ra.

Tiểu ma vương nhíu mắt, tựa như không hiểu sao mình lại nói thế.

Ninh Sanh nhíu mày: “Tránh ra.”

Rồi cậu bị đẩy đi.

“Ninh Ninh, chúng ta đi vệ sinh đi.” Tiểu ma vương nói, “Bạn tốt phải cùng nhau đi vệ sinh mà.”

Ninh Sanh thật sự không muốn để ý đến hắn, vừa hay cũng không kìm nổi mà bị đẩy ra ngoài.

Tiểu ma vương lại tiếp tục dùng hết sức, kéo cậu vào phòng vệ sinh, rồi nhẹ nhàng lau tay cho cậu.

Lừa ăn lừa uống mà vẫn làm như đang đua xe sao?

Với tính toán chi li của tiểu ma vương, chẳng phải là bất công sao?

Buổi trưa qua đi, đến giờ ngủ trưa, Ninh Sanh ngáp một cái, tạm thời quên đi những suy nghĩ phiền phức trong đầu.

Ngủ trưa ở nhà trẻ cũng được, nghĩ đến việc cậu không có sự lựa chọn, giường của cậu lại là chiếc giường đơn.

Ngày trước, tiểu ma vương thích bò lên đầu giường làm phiền cậu, nhưng hôm nay thấy cậu không vui, tiểu ma vương lại không dám làm phiền.

Không có mấy đứa trẻ nghịch ngợm, đây chính là một trong những tình huống hiếm hoi.

Cậu ngủ thật sâu, nhưng lại bị một tiếng ồn lớn đánh thức.

Mấy đứa trẻ trong lớp không chịu ngủ, lén lút đẩy xe lăn của Ninh Sanh chơi.

“Ngồi xuống, tôi cũng là công chúa mà!”

“Cậu lại xoay một vòng rồi tới lượt tôi.”

“‘Tránh ra’, ‘Câm miệng’! Cậu xem tôi học giống không giống Ninh Sanh?”

Ninh Sanh: “……”

Không giống một chút nào.

Cậu căn bản không dùng cái giọng điệu đó.

Những đứa trẻ này thật là ngây thơ, còn có thể coi xe lăn của cậu như đồ chơi.

Cậu nhìn bọn trẻ chơi đùa mà trợn mắt, xem như là một trò xiếc hài hước.

Kết quả là xe lăn bị chúng chơi hỏng, lao vèo ra ngoài, tạo thành một đám bụi, rồi đập vào thành giường. Cái bánh xe rớt ra, lăn đi xa.

Ninh Sanh: “Ô?????”

“Các cậu làm cái gì thế?” Cậu giận dữ hét lên.

Từ Lĩnh vừa tỉnh dậy, vội vã xách theo chăn, lao đến, bắt đầu tóm đầu đứa gây chuyện.

Tiểu ma vương nắm chặt tay, đè một đứa xuống, đá đạp nó, còn không ngừng mở miệng mắng, mắt thì nhìn như muốn cắn người.

Ninh Sanh không phải lần đầu thấy Từ Lĩnh đánh nhau, nhưng thật sự lần này cậu đánh rất điên cuồng.

“Từ Lĩnh, đủ rồi.” Ninh Sanh nhẹ giọng nói, “Đừng đánh nữa.”

Nhưng vô ích.

Cậu không thể kêu Từ Lĩnh dừng lại.

Tiểu ma vương sẽ chơi đùa với cậu, còn sẽ làm cậu cười, nhưng hắn không phải cái người có thể dễ dàng bị kiểm soát.

“Từ Lĩnh!” Cậu hét lên, “Mau dừng lại!”

“Làm sao vậy làm sao vậy?” Các thầy cô nghe thấy tiếng động vội vàng chạy vào, lúc này mới kéo bọn trẻ ra khỏi đống hỗn độn.

Từ Lĩnh thở hổn hển, ánh mắt hung dữ, đứng chắn trước mặt Ninh Sanh.

Cuối cùng, bọn trẻ bị gọi về gia đình, còn Ninh Sanh do ngồi xe lăn bị thương khá nặng, nên được đưa về nhà trước.

Cậu ăn cơm tối, rồi luyện tập bình thường với người chăm sóc. Sau đó ngồi trên ghế sô pha xem TV.

Bầu trời tối dần, Ninh Sanh ngẩn người, nghĩ về Từ Lĩnh.

Tiểu ma vương đúng là đối thủ mạnh, những đứa trẻ kia mỗi đứa đều bị đánh tới đầu rơi đầy đất.

Còn Từ Lĩnh, Từ Lĩnh đâu rồi?

Cậu có di động, nhưng không thể gọi cho Từ Lĩnh.

Cậu muốn hỏi, nhưng lại không thể hỏi.

“Chúng ta hôm nay có đi chợ mua đồ không?” Cậu hỏi bảo mẫu.

“Ừ? Hôm nay không đi đâu.” Bảo mẫu đáp, “Những gì cần mua đã lấy hết rồi.”

“Chúng ta có rửa xe không?” Cậu lại hỏi.

“Không cần đâu.” Bảo mẫu nói, “Tiểu thiếu gia không biết sao, xe của cậu không phải rửa ở tiệm rửa xe trong chợ.”

Ninh Sanh ừ một tiếng.

Cậu lúc này muốn đi xuống chợ, nhưng lại cảm thấy không có lý do gì cả.

Đang lúc suy nghĩ, bảo mẫu đi ra ngoài gọi cậu: “Tiểu thiếu gia, ngoài cửa có một đứa trẻ ngồi xổm lâu rồi, hình như là đến tìm cậu, cậu xem thử đi?”

Ninh Sanh: “?”

Cậu ngồi xe lăn ra ngoài, bảo mẫu khoác cho cậu chiếc áo khoác và đưa cậu ra vườn.

Ninh Sanh nhìn lên, Từ Lĩnh đang ngồi xổm trước cổng biệt thự.

“Cậu ở đó đợi trứng nở à?” Cậu thở hổn hển hỏi.

“Không học được.” Từ Lĩnh nhảy xuống, rồi bị ngã chổng vó.

Ninh Sanh: “……”

“Tính sai rồi.” Từ Lĩnh nói, “Chân tê rồi .”

“Cậu sao không bấm chuông cửa?” Ninh Sanh hỏi.

Từ Lĩnh: “Cậu có thể lắp chuông cửa dưới đất à?”

Ninh Sanh: “……”

Thôi , được rồi, không lắp được thì thôi.

“Lắp chuông cửa cho chó dùng à?” Cậu nói.

Tiểu ma vương cười cười, nhe răng mà đến ngồi bên cạnh Ninh Sanh, tay còn cầm một cái hộp đựng thức ăn.

“Tôi lên núi lấy cho người ta linh kiện.” Từ Lĩnh nói.

“Cậu vào cửa nhà tôi à?” Ninh Sanh hỏi.

“Gì?” Ninh Sanh chỉ vào hộp thức ăn.

“Canh đậu phộng.” Từ Lĩnh đáp, “Uống rất ngon.”

Hắn rót cho Ninh Sanh một chút.

“Tiểu thiếu gia.” Bảo mẫu từ xa lên tiếng nhắc nhở.

Họ không cho Ninh Sanh ăn đồ lạ.

“Chú vào nhà đi.” Ninh Sanh nói.

Người chăm sóc do dự: “Nhưng mà…”

Ninh Sanh: “Cháu sẽ gọi điện thoại cho chú khi cần.”

Bảo rời đi, khu vườn chỉ còn lại Ninh Sanh và Từ Lĩnh.

Ninh Sanh nhấp thử một chút từ chén nhỏ, rồi nhíu mày: “Quá ngọt, không ngon.”

“Thật sao?” Từ Lĩnh nhận chén, uống hết một ngụm lớn.

Ninh Sanh trợn tròn mắt.

“Không phải cậu tặng tôi sao!” Cậu hỏi.

"Ngọt ngọt chút đỉnh." Tiểu ma vương lau miệng, "Chỗ này có thể đóng cửa được rồi."

Nói rồi, hắn nhảy xuống, tìm cái miếng dán, rồi lại ngồi xổm xuống đất, xốc ống quần của Ninh Sanh lên.

Gió lạnh lùa vào, Ninh Sanh co rúm người lại một chút.

Nhìn cái chân trắng hồng của mình, cảm giác giữa trưa lúc ấy bị một cơn lạnh làm cho hơi tê tái.

Từ Lĩnh xé miếng dán ra.

"Rác không được vứt bừa trên đất." Ninh Sanh nói.

"À." Từ Lĩnh ngồi xổm xuống, nhặt luôn vỏ giấy cho vào túi.

Hắn mặc áo mỏng, quần áo không vừa vặn, mỗi khi cử động, vạt áo lại cuốn lên, để lộ vài vết thương ở eo, như thể vừa trải qua một trận ẩu đả.

Ninh Sanh nhìn tiểu ma vương, thân đầy vết thương, ngồi xổm trên đất, cầm chân mình, rồi dán miếng dán lên chỗ vết thương.

Ninh Sanh không nhịn được, đưa tay nhéo tóc Từ Lĩnh.

"Ngốc quá!" Cậu hét lên, "Cậu là đồ ngốc!"

"Ngốc thì sao?" Từ Lĩnh nghiêng đầu hỏi, "Cậu có thể làm bạn tốt nhất của tôi không?"

Ninh Sanh mặt đỏ bừng, quay đi không nhìn hắn nữa: "Tôi… tôi cần suy nghĩ đã."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play