Đèn đường mờ tối, Ninh Sanh đoán là Từ Lĩnh chắc không nhìn thấy gương mặt mình đã bắt đầu nóng lên.
Cái gọi là “không được” không có nghĩa là “không thể”.
Vừa lên tới phòng ngủ lầu hai, Từ Lĩnh đã ôm lấy eo cậu, bế bổng cậu lên, xoay vài vòng như chơi trò con nít.
Ninh Sanh: “……”
Cậu lập tức có cảm giác bất lực như đang ngồi ghế bay mà không thể điều khiển.
“Thả tôi xuống!” Cậu tức giận quát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT