Không có gì đáng sợ hơn việc vừa làm hỏng một bài hát xong lại bị chính ca sĩ gốc đến gặp mặt.

Nụ cười gượng gạo trên mặt Lại Vũ Đông hơi cứng lại, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ và chột dạ như nguyên cáo và bị cáo gặp nhau ngoài tòa, điều làm hắn lo lắng hơn cả là phải luôn nhớ rằng mình là một thí sinh đến từ nước ngoài.

Hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý để giao tiếp bình thường với người khác.

Trong khoảnh khắc, những câu nói hệ thống ngôn ngữ rời rạc như “I am foreigner”, “Sawadee krap, watashi a foreigner desu, sumnida” nhanh chóng lóe lên trong đầu hắn.

Trời ạ, chẳng có câu nào hắn có thể nói ra cả!

Vậy rốt cuộc là tại sao? Tại sao Từ Án lại đặc biệt đến bắt chuyện với hắn!?

Hệ thống đương nhiên bị Lại Vũ Đông liệt vào đối tượng nghi ngờ số một.

Lại Vũ Đông: 【Chẳng lẽ lại thêm mấy cái thiết lập lạ lùng nữa?】

Hệ thống: 【Xin đừng nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của tôi.】

Lại Vũ Đông: 【Vậy giờ là tình huống gì?】

Hệ thống tỏ ra bị oan ức: 【Tôi cũng không biết, nhưng nhân vật này hoàn toàn sao chép từ kinh nghiệm của bạn, nên liệu có khả năng là vấn đề của bạn không?】

Lại Vũ Đông: 【…?】

Mặc dù Lại Vũ Đông bị tình huống này làm cho bất ngờ, nhưng Từ Án trông còn bất an hơn, cậu ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, hai bàn tay đan vào nhau, ngón cái như không tìm được vị trí thích hợp mà cứ xoắn tới xoắn lui, sắp sửa xoắn thành một cái nút thắt.

Lại Vũ Đông muốn chủ động phá vỡ bầu không khí băng giá, nhưng thiết lập nhân vật đã bóp nghẹt cổ họng hắn.

Hắn chỉ có thể nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ bừng của chàng trai tóc đen, giống như một người mắc chứng sợ giao tiếp, nửa ngày mới mấp máy miệng thử nói một câu:

“Hi.”

Không thể nói thêm gì nữa.

Là một người sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc, dù Lại Vũ Đông đã thi đỗ kỳ thi nói tiếng Anh cấp 4, nhưng phát âm tiếng Anh của hắn không thể nói là chuẩn đến mức bị coi như người bản địa. Hơn nữa, tiếng Anh kiểu Nhật lại khiến hắn gặp khó khăn.

Từ Án: “……Hi.”

Khung cảnh có lúc vô cùng lúng túng.

“Xin mời học viên tiếp theo, Lưu Khải Sơ đến từ Kỳ Hoán Âm Nhạc.”

Giọng của Phó Hàm Vũ đưa chương trình trở lại đúng hướng, ống kính theo đó chuyển về sân khấu, dân mạng không còn chú ý đến chuyện nhỏ xảy ra ở khu vực lớp F nữa, mà tập trung vào chàng trai mang đến ấn tượng đầu tiên rất tươi sáng trên sân khấu.

Lưu Khải Sơ vừa mở miệng đã mang đến hiệu ứng thoải mái và hài hước, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai, nhanh chóng kéo mọi người ra khỏi sự rung động từ sân khấu trước.

Lại Vũ Đông rõ ràng cảm thấy chàng thiếu niên tóc đen bên cạnh không còn căng thẳng như vậy nữa.

“Cái đó…” Từ Án ngẩng đầu lên, “Cảm ơn cậu vì đã hát bài của tôi, tôi rất vui.”

Lại Vũ Đông ngạc nhiên mở to mắt.

Mặc dù hắn hiểu cảm giác bài hát gốc của mình được người khác cover, nhưng hắn hát tệ đến mức đó, thật sự có thể vui nổi sao?

Nói là cover có chút gượng ép, thà nói là cải biên sáng tạo toàn bộ bài hát.

Từ Án ngại ngùng cười: “Lượng nghe của bài hát đó rất thấp, cậu có thể chọn nó trên một sân khấu quan trọng như vậy, đã cho tôi sự khích lệ rất lớn... không phải khách sáo đâu, tôi thật lòng cảm thấy vui, thì ra âm nhạc của tôi đã được lắng nghe.”

“Tôi…”

Lại Vũ Đông mấp máy môi, nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.

Ngành giải trí thay đổi nhanh đến mức không kịp trở tay, nếu không đủ nổi bật, sẽ bị lãng quên.

Ngay cả quán quân nổi tiếng từng được ca ngợi là thiên tài thiếu niên cũng không ngoại lệ, từ việc tham gia cuộc thi không còn chỗ trống đến việc được lắng nghe cũng trở thành một sự xa xỉ, cảm giác thay đổi quá lớn khiến họ càng trở nên thiếu tự tin.

Nhưng khi nói đến những tác phẩm không mấy nổi bật của mình trong làng nhạc đầy sao, đôi mắt màu mực của cậu ấy lại sáng lên như những vì sao trong đêm tối, mong đợi nhận được nhiều sự khẳng định và ủng hộ hơn.

Cậu ấy khao khát khán giả.

Từ Án đã chân thành bày tỏ lòng mình như vậy, Lại Vũ Đông không thể nào cười hề hề mà nói ra sự thật không đúng lúc: Haha, thật ra tôi cũng chưa nghe bao giờ, là hệ thống chọn ngẫu nhiên đấy.

Thuộc về kiểu hài hước lấn át cả nhân tính rồi.

Mặc dù Lại Vũ Đông không biết Từ Án đã trải qua những gì, nhưng từ những lời bình luận rời rạc và phản ứng của Từ Án có thể đoán ra một vài điều, phần lớn là do công ty quản lý đã làm hỏng mọi chuyện, còn khiến người ta trở nên tự ti.

Những bài hát hay không được nghe, điều này không phải chuyện hiếm trong ngành giải trí, nơi mà lưu lượng mới là tất cả.

Nhưng mà——

Trước đây có nghe hay không thì khó nói, nhưng lần này chắc chắn đã được nghe thấy.

Lại Vũ Đông quá hiểu những cư dân mạng vô đạo đức thời nay, bài 《Lose Heart》 bị hắn hát tệ hại chắc chắn sẽ bị cắt ra so sánh với bản gốc, có lẽ còn là hiệu ứng âm thanh nổi càng thêm thảm họa.

Khán giả chẳng phải đã đến rồi sao?

Nếu có thể nhân cơ hội này để giúp Từ Án có thêm sự nổi tiếng, thì cảm giác tội lỗi vì chưa nghe bài gốc của Lại Vũ Đông có thể giảm đi một chút.

Vấn đề khó khăn bây giờ là nên trả lời Từ Án thế nào.

Lại Vũ Đông nghĩ ra rất nhiều cách nói, ví dụ như “Fan của cậu vẫn luôn chờ đợi sân khấu của cậu”, “Bài hát hay nhất định sẽ có ngày được khám phá”, “Hy vọng lần này cậu sẽ debut thành công”, nhưng hắn không chắc nói ra có bị OOC không, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một câu “Cố lên” là chắc chắn không sai.

Có phải hơi qua loa không?

Trong khi Lại Vũ Đông vẫn đang phân vân câu trả lời, Từ Án lại tiếp tục nói: “Nhưng bài hát đó có âm vực không phù hợp với cậu.”

“……”

Sự chuyển hướng bất ngờ khiến Lại Vũ Đông nghẹn họng.

Đây, đây chắc là đang cho mình một bậc thang để xuống chứ?

Hắn không chắc chắn nghĩ.

Rõ ràng vấn đề hoàn toàn không nằm ở quãng giọng mà!

Từ Án: “Có phải cậu rất ít khi dùng nhạc đệm thuần túy không lời?”

Lại Vũ Đông: “Ờ, ờ đúng…”

Từ Án: “Khó trách, vào nhịp sai, tông cũng có vấn đề.”

Lại Vũ Đông: “……”

Từ Án: “Vừa nghe đoạn dạo đầu là tôi đã nhận ra rồi, nhưng nghe cậu hát thì hơi không chắc chắn, sau này dựa vào lời bài hát mới xác định được.”

Lại Vũ Đông: “……”

Từ Án: “Không nhận nhầm thật tốt quá!”

Lại Vũ Đông: “……QAQ”

Mặc dù Từ Án rõ ràng là đang tốt bụng tìm cớ giúp hắn, chứ không phải là nói móc mỉa, nhưng cậu ấy liên tục bồi thêm mấy nhát dao, lời nào lời nấy đều thấu tim.

Lại Vũ Đông thật sự muốn tìm một cái lỗ để chôn mình xuống.

Sau khi trò chuyện sơ qua, Từ Án cũng không nán lại lâu. Cậu chủ động nói sau này nếu có vấn đề gì về ca hát thì cứ đến tìm, rồi mỉm cười mãn nguyện tạm biệt Lại Vũ Đông – kẻ đang đứng ngồi không yên – để quay về khu vực lớp A thuộc về mình.

Lại Vũ Đông còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thử thách lớn hơn đã đến.

Phần thi sân khấu đầu tiên của Lưu Khải Sơ đã kết thúc.

Mặc dù nhìn phản ứng của dân mạng thì thấy cậu ấy nhờ tính cách mà để lại ấn tượng tốt cho khán giả, nhưng điểm yếu lớn nhất của cậu ấy là năng lực chuyên môn, nên đánh giá cho phần thi sân khấu đầu tiên là lớp F thấp nhất.

Và vị trí cậu ấy chọn lại đúng ngay bên cạnh Lại Vũ Đông.

“Xin chào!”

Một tiếng chào tràn đầy năng lượng vang lên bên cạnh, Lại Vũ Đông nghiêng đầu, trước mắt là một khuôn mặt non nớt đáng yêu, đối phương trông như chưa trưởng thành, đôi mắt cún con tò mò nhìn chằm chằm vào hắn.

Sau kinh nghiệm vừa rồi, Lại Vũ Đông khẽ mỉm cười đáp lại một cách lễ phép: “Chào cậu.”

“Mình tên là Lưu Khải Sơ, Lưu, Khải, Sơ.” Cậu chỉ vào bảng tên của mình, cẩn thận phát âm từng chữ một thật rõ ràng, dường như lo lắng học viên nước ngoài sẽ nghe không hiểu.

Cậu ấy ngại ngùng gãi đầu: “Mình không biết nói tiếng Nhật, tiếng Anh... ờ, cũng không giỏi lắm.”

Lại Vũ Đông chỉ mong tất cả mọi người ở đây đều không biết nói tiếng Nhật.

“Không sao đâu.” Hắn chột dạ diễn kịch, từng chữ từng chữ bật ra khỏi miệng, “Tôi… tiếng Trung tạm được, nghe hiểu.”

Tiếng Trung tạm được.

Chỉ là trình độ nhất cấp Ất thôi mà.

“Vậy thì tốt quá!” Khuôn mặt Lưu Khải Sơ nở một nụ cười rạng rỡ, “Mình có thể ngồi đây không?”

“Đương nhiên rồi.” Lại Vũ Đông nói.

Lưu Khải Sơ có tính cách khá thân thiện, vừa ngồi xuống, cậu đã lập tức kéo Lại Vũ Đông vào câu chuyện về sân khấu đầu tiên mà hắn không muốn nhớ lại nhất:

“Vừa nãy cậu căng thẳng quá, mình ngồi ở khán đài còn thấy cậu run rẩy, như đang đạp máy may ấy - cậu biết máy may không? Chính là cái máy khâu quần áo, dùng chân đạp, nó sẽ kêu tạch tạch tạch.”

Cậu đặc biệt làm động tác đạp máy may để giải thích.

“Nhưng không sao đâu, chỉ cần cậu quen là được.” Lưu Khải Sơ tự hào vỗ ngực, “Cậu nhìn mình này! Tuy màn trình diễn của mình không ra gì, nhưng mình chẳng hề căng thẳng chút nào! Tự tin, điều quan trọng nhất của idol là tự tin!”

Lại Vũ Đông: “Đa, đa tạ đã chỉ giáo…”

Theo hiểu biết nông cạn của hắn, điều quan trọng nhất của idol chẳng phải là ngoại hình sao? Thứ hai là năng lực chuyên môn?

À, còn có sức hút cá nhân nữa.

Ví dụ như sự tự tin, chân thành, lạc quan, trưởng thành, lương thiện và những điểm sáng khác, đây đều là những yếu tố cộng điểm dễ thu hút fan.

Nhưng sự tự tin mà Lưu Khải Sơ nói, nếu năng lực chuyên môn của một idol không xứng với sự tự tin mà họ thể hiện ra, chẳng phải sẽ gây phản tác dụng sao?

Hệ thống: 【Ký chủ, bình thường không xem hot search giới giải trí à?】

Lại Vũ Đông: 【Thì liên quan gì đến hot search?】

Hệ thống: 【Năng lực chuyên môn chỉ cần để fan nhìn thấy là đủ rồi.】

Lại Vũ Đông: 【?】

Thu hút fan, quả thực là một chuyện rất huyền diệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play