Bảy người ngồi trong lớp A, gồm sáu người đã được xếp trước đó cộng với một mình Vu Nhất Chân vừa mới gia nhập, đúng bằng số lượng thành viên có thể debut cuối cùng. Nhưng vẫn còn một phần ba thí sinh chưa lên sân khấu.
Điều đó có nghĩa là, nếu có thêm người được xếp vào lớp A, sẽ phải chọn người trong số họ xuống để battle.
Những màn biểu diễn sau đó đều không “cháy” như nhóm diễn viên web drama. Xung quanh chỗ ngồi của Lại Vũ Đông xuất hiện vài gương mặt mới, nhưng họ không nhiệt tình như Lưu Khải Sơ, chỉ chào hỏi xã giao một tiếng rồi thôi, chẳng có thêm tương tác nào.
Sau vài lượt trình diễn nữa, vẫn chưa có thí sinh nào được vào lớp A, người được xếp lớp B cũng chỉ lác đác, trong khi hàng ngũ lớp F và lớp C ngày một đông hơn.
Lại Vũ Đông bắt đầu nghi ngờ một cách hợp lý rằng, có khi hắn không phải người tệ nhất.
Không phải ảo giác, cũng chẳng phải tự tin mù quáng, có vài thí sinh mắc lỗi rõ ràng đến mức hắn còn nhận ra được — ví dụ như động tác vũ đạo không đồng bộ với đồng đội, lỡ tay đánh trúng người bên cạnh, quên lời nên hát bừa cho qua, những bài hát quen tai thì lệch tông đến nỗi không nhận ra nổi giai điệu gốc…
Dù sao thì hắn vẫn nhảy trọn vẹn từ đầu đến cuối, còn có vài câu hát đúng tông — ít nhất hệ thống chấm điểm sơ cấp vẫn hiện lên điểm số.
Hắn lạc quan tự an ủi mình, so với người giỏi thì chưa đủ, nhưng với người kém… tạm đủ dùng.
Nhưng đó là trong điều kiện hắn có ngón tay vàng chất lượng thấp.
Xin lỗi, nghĩ vậy thì có khi đúng là hắn tệ nhất thật.
"Sắp kết thúc chưa?" Lưu Khải Sơ huých vai Lương Chi Thịnh ngồi ở hàng ghế trước, sau khi biết cả hai là người cùng quê, hai người còn hẹn nhau sau khi chương trình kết thúc sẽ đi ăn xiên que, "Còn những ai giỏi mà chưa lên sân khấu không? Có thể có thêm người vào lớp A không? Mình muốn xem battle quá! Sân khấu đầu tiên sao có thể thiếu những màn bùng nổ như vậy!"
Lại Vũ Đông ngáp một cái, mệt mỏi.
Trước khi xuyên qua, hắn đã gần đến giờ đi ngủ rồi, quay phim liên tục mấy tiếng đồng hồ khiến mí mắt hắn díp lại, may mà có Lưu Khải Sơ cứ ở bên tai hắn hết la hét lại kinh ngạc, tuôn ra những lời bình luận như súng liên thanh trong Plants vs. Zombies vậy, nếu không có cậu, có lẽ hắn đã ngủ gật rồi.
Còn cái đoạn battle kia, với hắn - một học viên lớp F - thì chẳng liên quan gì mấy.
Lương Chi Thịnh đảo mắt một vòng. Chỗ họ ngồi khá thấp, nên chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy gần như toàn bộ học viên phía trên. Trên người ai cũng đã dán nhãn lớp tương ứng.
“Chắc không còn bao nhiêu nhóm nữa đâu.”
“Sao chưa tới lượt cậu? Cậu không phải là nhóm cuối đấy chứ?”
“Cậu nghĩ gì vậy?” Lương Chi Thịnh phẩy tay, thản nhiên đáp: “Có thực lực đâu, có fan đâu, có điểm nhấn gì đâu, tổ đạo diễn sao có thể để tôi kết màn được?”
Lưu Khải Sơ chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi: “Thứ tự lên sân khấu không phải ngẫu nhiên à?”
“Kịch bản.” Lại Vũ Đông phun ra một câu gây chấn động.
“……”
“……”
Hai cặp mắt lập tức đồng loạt đổ dồn về phía hắn.
【Tui hình như vừa nghe được chuyện động trời】
【Cái này nói ra được à?】
【Nhóc này gan quá nha, follow liền】
Lại Vũ Đông: “……”
Xin lỗi, buồn ngủ quá, nói mà không kịp suy nghĩ.
Không đúng, tổ quay reaction có hơi xuất quỷ nhập thần rồi đấy!? Khi nào lại lia máy quay về phía hắn vậy!?
Bắt được một con dê là vặt trụi lông luôn hả!
“Yuki…” Dù tính cách có vô tư thoải mái đến đâu thì lúc này Lưu Khải Sơ lần này cũng tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cậu nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, sau đó nghiêng người ghé sát tai Lại Vũ Đông, nhỏ giọng nhắc nhở, "Cậu đừng nói lung tung."
Chỉ cần có não là ai cũng biết show thực tế ít nhiều gì cũng có kịch bản, nhưng cái luật ngầm ai ai cũng biết ấy không đồng nghĩa với việc có thể đem ra nói toạc trên sóng. Dám đường hoàng nói ra giữa chương trình, đó toàn là những “dũng sĩ trong vạn người chọn một”.
Có bị tổ hậu kỳ đưa vào bản dựng cuối cùng không, hoặc nếu bị thì sẽ bị dựng thành cái dạng gì, cái này không ai nói trước được đâu!
Huống hồ, đây còn là livestream nữa cơ mà!
Trong lòng Lưu Khải Sơ, hình tượng của Lại Vũ Đông lập tức biến thành một cậu ngốc nước ngoài ngây thơ thuần khiết, chẳng hiểu gì về những cơn mưa máu gió tanh trong giới giải trí.
Lại Vũ Đông lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, ngoan ngoãn ngậm miệng, nở một nụ cười lễ phép hiểu chuyện.
Từ nay trở đi, châm ngôn sống của hắn là “nói năng thận trọng”.
Đúng lúc đó, Lương Chi Thịnh được gọi đến phòng nghỉ phía sau sân khấu để chuẩn bị lên diễn, chủ đề vừa mở ra đã bị tự nhiên đưa sang hướng khác.
“Cố lên nhé!” Lưu Khải Sơ hăng hái giơ tay làm động tác cổ vũ, chân thành gửi lời chúc phúc đến người anh em mới quen vài tiếng, “Tranh A giữ F!”
“Cái biên độ này có hơi lớn quá không?” Lương Chi Thịnh phì cười.
“Thì là để cậu đừng thấy áp lực quá mà!” Lưu Khải Sơ lấy khuỷu tay huých vào người Lại Vũ Đông, “Yuki, mau mau, cậu cũng nói vài câu đi chứ.”
Vì không muốn lại gặp sự cố trên sóng trực tiếp, Lại Vũ Đông vốn định tránh né, giả vờ làm người tàng hình suốt nãy giờ, nhưng tiếc là chiêu này không có tác dụng với Lưu Khải Sơ.
Trước ánh mắt mong chờ xen lẫn thúc giục của cậu, hắn đành bất đắc dĩ siết nắm tay, nhỏ nhẹ làm một động tác tiếp sức với Lương Chi Thịnh: “Cố lên.”
“Cố lên không quan trọng đâu…” Lương Chi Thịnh lẩm bẩm một câu, rồi bật cười, “Nhưng vẫn cảm ơn nhé.”
Đáng tiếc là, Lương Chi Thịnh hoàn toàn đúng với những gì cậu tự nhận xét. Cậu không có thực lực đủ gây ấn tượng để vào lớp A, cũng chẳng sở hữu khả năng tạo hiệu ứng chương trình như nhóm lớp F.
Khách quan mà nói, đây là một màn trình diễn trọn vẹn nhưng có đôi chút khuyết điểm.
Về vũ đạo, có thể thấy nền tảng không tệ, từ khung dáng đến tiểu tiết đều được chăm chút, không phải trình độ chỉ cần luyện một hai năm là đạt được. Giọng hát thì hơi yếu hơn một chút, nhưng cũng mạnh hơn trình độ karaoke khá nhiều.
Nếu biết cách phát huy sở trường, né tránh sở đoản thì vẫn có thể vượt ngưỡng trung bình. Nhưng rõ ràng mục tiêu của cậu chỉ đặt ở mức qua môn.
Bài hát và vũ đạo đều thuộc dạng đơn giản, có thể thấy là không quá dụng tâm. Trông cậu giống như một kẻ xui xẻo bị lớp trưởng ép đăng ký thi văn nghệ trường, tạo cảm giác kiểu “có cố gắng, nhưng chưa thật sự cố gắng”, cả người toát ra vẻ miễn cưỡng, như thể đang làm cho có.
Tựa như một con cá mặn bị gắn máy kích tim—có thể giãy, nhưng chẳng cần thiết.
Một sân khấu khởi đầu nhạt nhòa như vậy, nếu may mắn thì có thể được lên bản ghi hình với năm sáu giây thời lượng, còn xui thì bị cắt sạch sẽ chẳng để lại dấu vết.
Tuy vậy, các huấn luyện viên lại có ý kiến trái chiều. Trong lúc họp bàn khi tắt mic, Lại Vũ Đông — ngồi gần khu vực giám khảo — tinh mắt nhìn thấy trên bảng của họ có đủ ba mức xếp hạng B, C, F, độ lệch chẳng khác nào lời chúc của Lưu Khải Sơ.
Nghe thì có vẻ khó hiểu, nhưng thực tế là họ còn xét đến cả thái độ của thí sinh.
Là idol – người làm nghề buôn bán ước mơ – việc dốc hết sức mình chính là biểu hiện của sự tôn trọng sân khấu. Ngược lại, nếu chỉ làm qua loa, tức là đang giẫm đạp lên niềm đam mê ấy.
Vấn đề của Lương Chi Thịnh nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ. Biểu diễn thì đơn giản, thái độ thì hời hợt, bỏ qua yếu tố cảm xúc không tính, chí ít vẫn hơn nhiều màn “quần ma loạn vũ” khác. Mức độ hoàn thiện là điều không thể phủ nhận, nhưng sự cẩu thả rõ ràng là một điểm trừ.
Chu Tu Minh, người đưa ra đánh giá "B", với tư cách là một diễn viên kỳ cựu, chú trọng hơn đến năng lực chuyên môn; Lý Kha, người đưa ra đánh giá "F", với tư cách là một rapper thẳng thắn, chú trọng hơn đến thái độ đối với tác phẩm; Ngô Hi Hòa và Phó Hàm Vũ, những người đứng giữa hai quan điểm này, đã đưa ra đánh giá trung hòa là "C".
Sau một hồi thảo luận, cuối cùng Lương Chi Thịnh được xếp vào lớp C.
【Lớp C có vẻ hơi thấp đấy, lớp B có mấy người còn kém hơn cậu ta】
【Cũng phải nghĩ đến sự khác biệt về độ khó chứ, học sinh lớp 12 thi được 60 điểm với học sinh lớp 1 thi được 90 điểm, có thể so được à?】
【Cậu nói cũng đúng, nhưng lớp 12 tổng điểm là 150 mà.】
【A! Giờ tôi mới nhận ra Lương Chi Thịnh hình như là blogger tôi đang theo dõi!】
【Ai cơ?】
【Một blogger nhỏ có hơn trăm nghìn follow thôi, bảng giới thiệu học viên có ghi đấy】
【Ít người biết quá, chẳng ai quan tâm cả】
——Streamer à?
Lại Vũ Đông tò mò nhìn về phía chàng trai tóc nâu đang thong thả bước xuống sân khấu, trông cậu ta hoàn toàn không bận tâm đến kết quả xếp lớp của mình, ngược lại còn có cảm giác nhẹ nhõm như vừa hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Khi đi ngang khu vực lớp F, Lương Chi Thịnh đặc biệt dừng lại bên cạnh Lại Vũ Đông và Lưu Khải Sơ, cậu cười tươi, giơ tay chỉ lên phía trên: “Vậy tôi lên trước nhé?”
“Thật quá đáng! Cố ý dừng trước mặt hai đứa lớp F bọn tôi để khoe khoang!” Lưu Khải Sơ ngoài miệng thì kêu ca, nhưng thực ra chẳng để bụng, thậm chí còn tiếc nuối thay cho kết quả xếp lớp của Lương Chi Thịnh, “Tiếc ghê, mình cứ tưởng cậu vào lớp B cơ.”
Lương Chi Thịnh nhún vai: “Không sao, lớp C cũng được mà.”
Lại Vũ Đông lặng lẽ dõi theo bóng lưng của Lương Chi Thịnh đến khi cậu ta quay người rời đi, hắn mới chậm rãi thu ánh mắt lại.
Cảm giác bị ép buộc phải làm việc này… sao mà giống mình thế?
Lại Vũ Đông: 【Chỉ có một mình tôi là người thực hiện nhiệm vụ thôi à?】
Hệ thống: 【Bạn cảm thấy bao nhiêu là hợp lý? Bên tôi có thể điều chỉnh theo phản hồi của bạn.】
Lại Vũ Đông: 【...Một người thôi, cảm ơn.】
Hệ thống: 【Rất vui vì ký chủ đã thừa nhận thân phận nhiệm vụ giả của mình.】
Lại Vũ Đông: 【?】
Chẳng lẽ trả lời là không người nào thì có thể đưa hắn trở về sao!?
Lại Vũ Đông từ bỏ việc đôi co với hệ thống vô lương tâm luôn thích nói những câu khiến người khác cạn lời. Hắn gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ đang lần nữa ập đến, dồn sự chú ý về phía sân khấu.
Lại qua thêm một đoạn thời gian, cuối cùng cũng đến lượt nhóm học viên cuối cùng trình diễn.
Tính đến thời điểm này, liên tiếp mấy nhóm đều không có ai đạt được hạng A thứ tám, mọi người đều đặt kỳ vọng vào nhóm cuối cùng này, mong chờ sẽ xuất hiện những màn đối đầu đỉnh cao khiến adrenaline bùng nổ.
Nhóm cuối cùng là một nhóm năm người, nếu nói nhóm web drama có kỹ năng đủ để debut, thì nhóm này lại có khí chất không khác gì các nhóm nhạc nam thực thụ—chỉ cần đứng yên thôi cũng khiến người ta tự hỏi “mấy cậu này là idol thật à?”
Dùng thuật ngữ chuyên môn để miêu tả thì chính là: họ rất có “tướng làm sao”.
Liếc mắt nhìn qua, nhan sắc của năm người này đều ở mức trung bình khá trở lên trong giới idol, phong cách của họ khác biệt rất lớn, sẽ không xảy ra tình huống đẹp nhưng không nhớ được mặt.
Tuy nhiên, điểm gây chấn động thị giác nhất không phải là gương mặt điển trai dễ chịu, mà là… chiều cao bỗng nhiên bị lõm một mảng giữa đội hình.
Bỏ qua phần lõm hẳn vào trong kia thì bốn người còn lại trong nhóm đều có chiều cao tương đối đồng đều, đều là mấy anh chàng cao lớn quanh mốc một mét tám lăm.
Chỉ duy nhất cậu thiếu niên tóc đen đứng ở vị trí thứ hai từ trái sang là hơi lạc quẻ, với chiều cao vừa vượt mốc một mét bảy, cậu ta trông chẳng khác nào bị người ta đập lõm thành một cái hố giữa đội hình, thậm chí còn hút mắt hơn cả cậu tóc vàng đang ở vị trí center.
Năm người còn chưa đứng vững trên sân khấu, bình luận đã ào ạt bắn ra như thác lũ.
【Mạc Lê! Tui đợi cậu nguyên cả buổi tối đó! /khóc】
【Cái đoạn lõm vô trong kia buồn cười chết mất hahahaha】
【Người đứng ngoài cùng bên phải là ai vậy? Đẹp trai quá trời!】
【??? Trăn Bảo sao lại xuất hiện ở đây?】
【Sao lại có người rơi xuống hố rồi 233】
【Không ngờ Mạc Lê lại tới thật… buồn quá…】
【Có chị em nào giới thiệu cho tôi với không? Họ là ai vậy? Trông có vẻ nổi tiếng lắm.】
"Nhóm này đỉnh nè!" Lưu Khải Sơ đột nhiên vỗ đùi một cái, cậu giống như một người chị em tốt bụng của màn hình bình luận, đọc tên năm người từ trái sang phải theo kiểu điểm danh món ăn, "Cù Quân Vĩ, Doãn Tử Trăn, Mạc Lê, Lâm Tiêu, Tống Nhan Hi, đây là nhóm tuyển thủ nổi tiếng mà! Đặc biệt là Mạc Lê! Không battle ai mà tin chứ? Chẳng trách lại để mấy người họ kết màn!"
Lại Vũ Đông rất muốn giả câm đến khi kết thúc buổi ghi hình, nhưng tố chất văn học tốt của khoa phát thanh khiến hắn không nhịn được mà hóa thân thành cảnh sát chính tả nhỏ: "Kết màn là diễn áp chót."
Lưu Khải Sơ sững người: “Ủa?”
【A a a a cuối cùng cũng có người chịu sửa rồi! Mỗi lần nghe người ta dùng sai ‘kết màn’ là tôi thấy ngứa ngáy khắp người!】
【Gì cơ? ‘Kết màn’ không phải nghĩa là tiết mục cuối cùng à?】
【Chuẩn luôn, vote một phiếu liền.】
【Cười xỉu, tiếng Trung giỏi ghê, Lưu Khải Sơ bị nói đơ luôn rồi】
Lại Vũ Đông: “……”
Thầm nhủ: Nói! Năng! Thận! Trọng!