Dẫn đầu nhóm ba người là Giang Dương Phàm, tuy bị trêu chọc là tổ web drama, quanh năm lăn lộn ở các đoàn làm phim lớn nhỏ, nhưng năng lực chuyên môn của họ đều rất vững, chững chạc chẳng khác nào một nhóm đã được rèn giũa từ lâu.
Với thực lực như vậy, có ra mắt ngay tại chỗ cũng chẳng có gì quá đáng.
Họ chọn bài mang phong cách Hip-Hop, vũ đạo có khung rất rộng, các phần đồng diễn cực kỳ đều đặn, bước chuyển vị trí chính xác đến mức như thể được đo bằng thước. Trong đó rõ ràng có thể nhận ra kỹ năng nhảy của Giang Dương Phàm nhỉnh hơn hẳn.
Về thanh nhạc, cả ba có thực lực tương đương, không có màn thể hiện nào quá nổi bật, nhưng cũng chẳng ai lộ điểm yếu rõ ràng, lấy sự “ổn định” làm ưu tiên hàng đầu. Toàn bộ phần live mở mic hoàn toàn không nghe thấy tiếng thở dốc.
Đừng nhìn bài hát chỉ vài phút mà xem thường, vừa hát vừa nhảy mệt hơn tưởng tượng của nhiều người.
Là một hình thức vận động aerobic, việc hát nhảy tương đương với vừa đạp xe vừa hát hoặc vừa chạy đội hình vừa hô khẩu hiệu trong quân sự—thể lực, dung tích phổi, khả năng điều khí, thứ nào cũng không thể thiếu. Huống chi Hip-Hop vốn có cường độ cao, các động tác mạnh rất dễ khiến âm thanh không ổn định.
Giải pháp duy nhất chính là luyện tập bài bản và chuyên nghiệp.
Vừa đóng phim vừa phải duy trì khối lượng luyện tập lớn như vậy là việc vô cùng mệt mỏi. Muốn đạt được đến mức độ này, chắc chắn họ đã bỏ ra rất nhiều công sức, nếu không chỉ tổ thất bại cả hai bên.
Lại Vũ Đông ngày càng cảm thấy lo lắng.
Hắn chống cằm, nhìn Giang Dương Phàm trên sân khấu thực hiện một cú lộn ngược người mượt mà gọn gàng, trong lòng nghĩ, lẽ nào hắn phải cạnh tranh suất debut với những đối thủ như vậy…
“WOAAAAA!!!!!”
…thật sao?
Lại Vũ Đông bất đắc dĩ liếc sang Lưu Khải Sơ đột ngột bật dậy hét toáng lên. Mặc dù có rất nhiều người đang hò reo cổ vũ cho Giang Dương Phàm, thì cậu vẫn là người náo động nhất trong số đó.
“Đỉnh quá đi mất!” Lưu Khải Sơ kích động tán thưởng liền mấy câu, “Cú lộn ngược ra sau này khớp nhạc quá! Không ngờ Giang Dương Phàm không chỉ diễn xuất tốt mà nhảy cũng đỉnh nữa!”
“…” Lại Vũ Đông mỉm cười vỗ tay.
Đừng mong chờ một tuyển thủ đến từ nước ngoài có thể đưa ra phản ứng gì tử tế…
【Yuki: Tôi chỉ đứng đây và yên lặng nhìn cậu phát điên.jpg】
【Nút âm lượng của tôi vì Lưu Khải Sơ mà chiến hết mình】
Cảm thấy không có ai phản ứng cuồng nhiệt như mình, Lưu Khải Sơ nhìn sang Lại Vũ Đông đang ngoan ngoãn vỗ tay bên cạnh, rồi lại nhìn chằm chằm vào gáy Lương Chi Thịnh ở hàng trước, cuối cùng cậu mới nhận ra điều gì đó, vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
Cậu giả vờ nghiêm túc, nắm tay che miệng ho nhẹ một tiếng: “Khụ, ý mình là… cú lộn người đó thật đẹp… mình lại kích động quá rồi đúng không?”
Lại Vũ Đông: “Cũng tàm tạm.”
Ít nhất là hắn đang dần thích nghi, không đến mức bị dọa sợ.
Tổ chuyên hô hào bầu không khí mà, hắn hiểu chứ.
Không nằm ngoài dự đoán, ba học viên của nhóm web drama được huấn luyện viên yêu cầu phần thi phụ riêng.
Giang Dương Phàm đứng ở vị trí center chủ động xung phong biểu diễn đầu tiên. Màn solo của anh rất ấn tượng, dù không sử dụng các động tác “bùng nổ” có độ khó cao như cú lộn người, ngay cả một người ngoại đạo như Lại Vũ Đông cũng có thể nhận ra năng lực của anh rất mạnh.
Bài thi bổ sung của Trương Minh Triệt lại có phần lép vế hơn. Mấy lần bắt nhịp đều không đúng, anh không thể dần dần lấy lại phong độ như Từ Án, trái lại vì mắc lỗi mà càng hoang mang, dẫn đến những đoạn sau càng nhảy càng loạn, đến cơ hội nhảy lại cũng không có.
Trên sân khấu giờ chỉ còn một người chưa thi.
“Vu Nhất Chân cũng phải thi nhảy bổ sung à?” Lưu Khải Sơ tò mò rướn cổ, mông gần như rời khỏi ghế.
“Tôi đoán không đâu, chắc là thanh nhạc.” Lương Chi Thịnh nghiêng đầu trả lời, cậu hơi không quen khi người khác nói chuyện sát tai mình như thế, “Nếu nhóm này toàn là nhảy chính, thì độ khó của bài biên đạo sẽ còn cao hơn nữa.”
“Vậy mà chưa đủ khó à!?” Lưu Khải Sơ kinh ngạc hỏi ra đúng điều Lại Vũ Đông cũng đang thắc mắc trong lòng.
“Giang Dương Phàm nhảy solo khó thật, nhưng hai người còn lại chỉ là nhảy đều thôi.” Lương Chi Thịnh mỉm cười, “Cậu mà chịu khó luyện, cũng có thể làm được giống vậy.”
Lưu Khải Sơ lẩm bẩm: “Chứ mình có phải chưa từng luyện đâu…”
“Không gạt cậu đâu.”
“Biết biết, nhảy thì chắc chắn phải luyện rồi, nhưng không nhẹ nhàng như cậu nói đâu.” Lưu Khải Sơ nhăn nhó, “Mình không phải là người có năng khiếu nhảy, người ta có thiên phú thì có thể bỏ ra một nửa công sức đạt được gấp đôi hiệu quả, còn như mình dù có luyện tập thế nào cũng chỉ tốn gấp đôi công sức được một nửa hiệu quả, nếu không sao mình lại ở lớp F?”
Lại Vũ Đông hơi ngạc nhiên liếc nhìn một cái, hắn cứ tưởng Lưu Khải Sơ thật sự chẳng để tâm đến việc bị xếp lớp.
“Nhưng ở lớp F cũng có cái hay mà.” Lưu Khải Sơ đổi giọng, cười rạng rỡ, “Xuất phát điểm thấp thì càng dễ tiến bộ, mà tiến bộ rồi thì càng dễ được chú ý! Với trình độ như mình, chỉ cần có chút tiến bộ thôi là sẽ được khen ngợi tới tấp!”
Lương Chi Thịnh: “…Cậu lạc quan thật đấy.”
Lại Vũ Đông âm thầm gật đầu đồng tình trong lòng.
Đúng như Lương Chi Thịnh suy đoán, phần thi bổ sung của Vu Nhất Chân không phải là nhảy, nhưng cũng chẳng phải thanh nhạc như nhiều người nghĩ.
“Em mang đến một bản rap tự sáng tác, đây là tác phẩm đặc biệt viết riêng cho cuộc thi lần này, tên là Dream.” Vu Nhất Chân cầm micro, bình thản nói về nội dung bài thi bổ sung, trong đôi mắt đen láy không hề có chút sợ sân khấu.
【Woa! Cuối cùng cũng có rap rồi!】
【Tôi không muốn nghe idol rap thêm một giây nào nữa, trình độ cách xa mấy rapper thật quá】
【Chử Thiên Dịch cũng không tệ】
【Chử Thiên Dịch? Nghiêm túc đấy à? Dựa vào rap có giai điệu để lách luật thôi.】
【Vu Nhất Chân nhảy giỏi như vậy, rap chắc cũng ổn thôi nhỉ? Người bình thường đều biết phát huy sở trường, né tránh sở đoản mà】
【Lý Kha: Không sao, tôi sẽ ra tay.】
Người biết sáng tác vốn đã hiếm, người biết rap cũng không nhiều, lại càng hiếm có người có bài rap tự viết, nhưng điều đó không có nghĩa con đường này là lối tắt.
Là thể loại âm nhạc chỉ mới thịnh hành ở trong nước vài năm trở lại đây, rap vẫn chưa thật sự được công chúng chấp nhận rộng rãi. Dù là những rapper chuyên nghiệp với trình độ cao, cũng thường xuyên bị giễu cợt là “hét vào mic”, “tụng kinh”, hay “ngâm thơ”, huống chi là trình độ rap của idol.
Chưa nói đến khán giả, trên hàng ghế huấn luyện viên còn có một nhân vật “khó nhằn” bậc địa ngục—Lý Kha, rapper thế hệ mới.
Đừng nhìn vẻ ngoài trẻ măng của Lý Kha mà lầm, anh còn nhỏ tuổi hơn cả một số thí sinh, nhưng đã nổi tiếng trong giới rap từ khi mới mười sáu tuổi, trình độ chuyên môn không cần bàn cãi.
Lý Kha không chỉ yêu cầu cực kỳ khắt khe với phần trình diễn rap, mà còn tuân thủ triết lý “keep real” của giới rap, phong cách nhận xét thẳng thắn đến tàn nhẫn, không hề biết nể nang là gì.
Nói đơn giản thì—độc miệng.
“Không có độ rõ ràng, phát âm mơ hồ, nghe chẳng khác nào tụng kinh.”
“Lời bài này không phải dùng phần mềm tạo vần mà viết ra đấy chứ? Không có logic, ép vần quá lộ liễu.”
“Lệch beat nặng, rap của em với nhạc nền như vợ chồng trên danh nghĩa, không có tí ăn ý nào.”
“Melodic rap à, cũng khéo đấy, nhưng bài này thì quá mức an toàn, chỉ ở mức qua môn thôi.”
“Cách nhả chữ với flow cần luyện thêm, đừng làm bộ làm tịch thế, bản tin thời sự phát bốn lần tốc độ nghe còn giống rap hơn.”
…
Những câu trên đều trích từ các nhận xét của Lý Kha, số thí sinh được anh khen ngợi thật sự đếm trên đầu ngón tay.
Ngay cả Lại Vũ Đông, một người hoàn toàn không hiểu nổi một từ chuyên môn nào trong giới rap, cũng cảm nhận được từng lời như nhát dao sắc lạnh. Những thí sinh bị nhận xét kiểu đó đều như mất hết sức sống, mặt mày ủ rũ.
Hắn không khỏi thấy may mắn—cũng may hệ thống không bắt hắn thi bổ sung bằng rap.
Tuy nhiên hắn lại nhớ mang máng rằng Lý Kha nhận xét về hắn hình như cũng chẳng tốt đẹp gì…
Thôi, không quan trọng, bị chê cũng là do hắn đáng bị thế.
Lại Vũ Đông chăm chú nhìn Vu Nhất Chân trên sân khấu, tim đập nhanh hơn không kiểm soát được, hắn rất dễ nhập vai vào hoàn cảnh người khác, cứ như thể người đang đối mặt với thử thách nghiệt ngã kia chính là bản thân mình.
Khoảnh khắc Phó Hàm Vũ ra hiệu bắt đầu biểu diễn, không khí trường quay đột nhiên im lặng như tờ, trong khán phòng vắng lặng vang lên tiếng beat huyền ảo quái dị, mang đậm phong cách trap, tiếng bass 808 đặc trưng nặng nề và mạnh mẽ, nhịp trống gần như hòa lẫn với tiếng tim đập.
Ngay khi giọng hát cất lên, đôi mắt Lý Kha liền sáng rực, anh hơi nghiêng người về phía trước, bỏ đi dáng vẻ uể oải lúc nãy.
Chất giọng của Vu Nhất Chân không chỉ cực kỳ cuốn hút mà còn có cá tính rất riêng, chỉ cần cất tiếng là đã lập tức để lại dấu ấn khó quên trong lòng khán giả. Giọng ca “được ông trời ban cho” kiểu này, bao nhiêu rapper chăm chỉ gấp trăm lần cũng chưa chắc có được.
Ngoài yếu tố thiên phú, cách nhả chữ cũng rất chuẩn chỉnh, chỉ cần nghe là biết “đúng vị”, hoàn toàn không giống kiểu “rap cho vui” của các bản rap học đường.
Flow mượt mà như chú cá bơi lội thong dong trong làn nước, hòa quyện hoàn hảo với bản phối đầy mê hoặc và tính di động cao. Hi-hats, trống snare, 808 bass cùng nhiều nhạc cụ khác tạo nên sự biến hóa đa dạng về nhịp điệu, từng lớp từng lớp cảm xúc được đẩy lên cao trào, cuối cùng bùng nổ như pháo hoa, mạnh mẽ đến choáng ngợp.
Phong thái sân khấu của Vu Nhất Chân lại càng như hổ thêm cánh. Khí chất tự tin, sắc bén đón lấy giai điệu đang bốc cháy, trực tiếp làm bùng nổ cả khán phòng.
【Đỉnh thật sự luôn!】
【Rap đúng là thẩm mỹ viện tốt nhất cho đàn ông / châm thuốc】
【Tui không rành lắm, nhưng nhìn biểu cảm của Lý Kha chắc là ghê lắm đấy】
【Tui là người không nghe rap mà còn bị cuốn theo】
Bài biểu diễn kết thúc, trường quay vỡ òa trong những tràng pháo tay như sấm. Tất cả thí sinh đều đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt cho phần trình diễn xuất sắc của Vu Nhất Chân.
Quá đỉnh!
Màn biểu diễn của tổ web drama hoàn toàn phá vỡ định kiến của Lại Vũ Đông về nhóm nhạc thần tượng nam. Đặc biệt là Vu Nhất Chân, trong ba người thì cậu chỉ là một chàng trai nhìn khá được, nhảy cũng ổn, thế nhưng ngay khoảnh khắc beat vang lên, cậu như hóa thành một con người khác, toàn bộ ánh sáng đều đổ dồn về phía cậu, rực rỡ như vì sao sáng nhất trong đêm tối!
Lại Vũ Đông mơ hồ hiểu được khát khao được ra mắt trong một nhóm nhạc. Khi đứng trong môi trường này, giữa những tiếng reo hò không ngớt, hắn cũng bị cuốn vào, máu nóng sôi trào, không cam lòng chỉ làm một khán giả đứng dưới sân khấu cổ vũ.
Nhưng hắn không dễ dàng bị kích động như vậy, vừa rồi hắn đã thử một lần rồi, hiệu quả so với người ta quả thực là một trời một vực.
“Ngầu quá đi mất!!!” – phản ứng mạnh nhất tất nhiên là từ Lưu Khải Sơ. Cậu nhóc như người lần đầu thấy thế giới, phấn khích đến mức nhảy cẫng lên, “Vị trí debut nhất định phải có Vu Nhất Chân!”
Lại Vũ Đông bị giọng nam cao của cậu làm cho ù cả tai, không nhịn được nói: “Cậu cần mua thêm một vé khán giả nữa đấy…”
【Tán thành quá trời luôn hahaha】
【Yuki, cậu đúng là cái miệng thay tôi trên mạng】
Lại Vũ Đông:……
Lại có máy quay lia đến hắn à?
Quả nhiên, vẫn là cẩn trọng lời nói thì hơn.
"Cũng không tệ." Lý Kha lộ ra nụ cười hài lòng, hiếm khi không nói ra những lời gây sốc, "Phong cách rất chuẩn, cách nhả chữ có đặc điểm riêng, đoạn fast flow ở giữa nhả chữ rất rõ ràng, không cần nhìn lời cũng biết em đang hát gì. Lời bài hát hơi yếu một chút, nhưng không vấn đề gì lớn, trap quan trọng là cảm giác nghe. Tóm lại, tôi nghe rất đã."
Vu Nhất Chân cúi chào: “Cảm ơn Lý Kha lão sư.”
Lý Kha lật tài liệu thí sinh: “Beat cũng là em làm?”
“Vâng ạ.”
“Ghê gớm đấy.” Lý Kha đùa: “Tôi thấy em đến nhầm chương trình rồi thì phải? Có từng nghĩ đến việc đi thi chương trình rap chưa?”
Vu Nhất Chân gãi má: “Em đang quay phim ở đoàn, lỡ mất thời gian đăng ký mất rồi.”
Lý Kha: “…… Em thật thà ghê.”
Sau một hồi thảo luận, Phó Hàm Vũ công bố kết quả đánh giá cuối cùng: "Giang Dương Phàm, lớp B. Trương Minh Triệt, lớp B. Vu Nhất Chân, lớp A. Chúc mừng các em, mời các em đến khu vực lớp học của mình để ngồi."
【Giang Dương Phàm mà chỉ vào lớp B á?】
【Thanh nhạc không bằng Triệu Diệc Phong, vũ đạo không bằng Kim Hi Hằng, nhan sắc không bằng Khúc Hân Trình, tổng thể không có gì quá nổi bật.】
【So ba người đó với diễn viên nhí thì có vẻ hơi bất công?】
【Không lôi Từ Án ra so đã là tốt lắm rồi】
Cả ba cùng bước lên bậc thang tiến về phía trên cao nhất, đi ngang qua khu vực lớp B, Vu Nhất Chân đành phải chia tay hai người còn lại. Là người duy nhất trong nhóm lọt vào lớp A, vẻ mặt của cậu lại như thể chính mình mới là người không vào được lớp A vậy.
Giang Dương Phàm trêu: “Giữ vững nha, đừng để lúc tôi leo lên thì cậu đã rớt khỏi lớp A rồi.”
“Đừng nói vậy.” Trương Minh Triệt dang tay, trao cho cậu một cái ôm đầy tin cậy, “Nhất Chân, cậu làm tốt lắm.”
Vu Nhất Chân hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Tôi sẽ chờ hai người ở lớp A.”
Giang Dương Phàm mỉm cười: “Ừ.”
Trương Minh Triệt không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng đẩy cậu một cái: “Đi đi, đến lớp A đi.”