Edit Ngọc Trúc
Diệp Trường Sinh trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh nghe thấy bên ngoài cửa sổ mơ hồ vang lên tiếng kèn xô na, giống như nhà ai có người thân qua đời. Âm thanh sáo và trống rộn ràng ấy lại mang theo một luồng âm khí kỳ dị khiến người sởn gai ốc. Từng luồng gió lạnh lẽo lặng lẽ quét qua mặt hắn, cùng tiếng kèn khi gần khi xa ấy khiến cả người hắn nổi hết da gà.
Hắn mở mắt, từ trên sofa đứng dậy nhìn đồng hồ. Ba giờ sáng đúng vào thời khắc âm khí nặng nề nhất trong ngày. Thở dài một hơi, hắn chân trần đi đến chỗ kết giới mà Hạ Cửu Trọng thiết lập cho mình từ trước, thăm dò nhìn vào trong: “Anh ngủ rồi sao?”
Hạ Cửu Trọng ngừng đả tọa, chậm rãi mở mắt, hướng về phía Diệp Trường Sinh nhìn qua.
“Phong thủy phòng này không được tốt.” Diệp Trường Sinh dựa vào khung cửa, hững hờ chỉ về hướng phòng khách, “Chỗ gần phòng khách kia đặc biệt không ổn.”
Hạ Cửu Trọng nhướng mày: “Cho nên?”
“Cho nên, dù sao anh cũng chỉ là đang đả tọa,” Diệp Trường Sinh thấy Hạ Cửu Trọng lên tiếng, lập tức định thương lượng, “Giường cũng không phải quá nhỏ, chia cho tôi nửa cái chống đỡ đến sáng là được, tôi đảm bảo không chạm vào anh, thế nào?”
Hạ Cửu Trọng lạnh lùng cười, nhắm mắt lại, tiếp tục nhập định.
“Này! Khoan đã, tôi với anh thương lượng thêm chút nữa! Giường cho anh, tôi nằm dưới đất, tôi ngủ dưới đất được không?” Thấy đàm phán sắp vỡ, Diệp Trường Sinh đứng ngoài kết giới mặt mày ủ rũ, vội vàng xuống nước, “Cái chỗ kia trong phòng khách âm khí nặng quá, không có cửa đào mộc trấn, một mình tôi có chút chịu không nổi.”
Hạ Cửu Trọng vẫn không đáp lời. Diệp Trường Sinh nhìn gương mặt lạnh lùng vô tình của sủng vật nhà mình, thở dài một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân làm chủ mà bị đối xử thế này, chắc là trường hợp hiếm có từ xưa tới nay.
Hắn đưa tay gãi đầu, xoay lưng ngồi xuống bên ngoài kết giới, tiện tay lôi ra một sợi dây đỏ, buộc lại miếng ngọc đã tháo ra trước đó đeo lên cổ.
Trong bóng đêm yên tĩnh, trong đôi đồng tử đen thẫm của thiếu niên như có hai đốm âm dương ngư đang chậm rãi bơi lội: Hết cách rồi, tạm thời cứ như vậy đi, chưa rõ cái gọi là “khế ước chủ-sủng” này là gì, Hạ Cửu Trọng hẳn là sẽ không để hắn chết.
Hắn đưa tay gãi mặt, nhỏ giọng ngáp một cái, nhắm mắt dựa vào kết giới, lại lơ mơ ngủ thiếp đi: Chờ thêm vài hôm nữa vớt được một mẻ lớn, hắn lập tức sẽ đổi phòng!
Trong gang tấc truyền đến tiếng thở đều đặn, Hạ Cửu Trọng mở mắt ra, lướt qua Diệp Trường Sinh ở cửa, ánh mắt đột nhiên híp lại nhìn về phía ngoài cửa sổ. Chỉ nghe một tiếng lách tách cực nhỏ như lửa nổ, không khí âm trọc trong phòng khách dần dần trở nên thanh tịnh.
Hắn chậm rãi bước đến bên cửa, hơi giơ tay, thu kết giới lại.
Lực đỡ bất ngờ biến mất khiến Diệp Trường Sinh đang dựa vào kết giới lập tức ngả người, ngã thẳng xuống đùi Hạ Cửu Trọng phía sau. Hạ Cửu Trọng cố nén bản năng muốn đá văng hắn ra, hơi cau mày nhìn Diệp Trường Sinh đang ngủ say trên chân mình.
Tuy rằng đã hơn hai mươi tuổi, nhưng Diệp Trường Sinh lại mang khuôn mặt rõ ràng thiên về thiếu niên, ngũ quan sắc nét tinh xảo nhưng không có cảm giác công kích, đặt trên khuôn mặt hơi lớn lại khiến người ta không thể đề phòng.
Ánh mắt Hạ Cửu Trọng hơi nghiêng, dừng lại nơi khóe mắt hắn.
Tuy đã qua một đêm, nhưng vết thương do móng tay nữ quỷ để lại nơi khóe mắt hắn vẫn chưa lành miệng, nổi bật trên làn da trắng sáng của Diệp Trường Sinh, vết sẹo dài chừng ba centimet thật sự có phần chướng mắt.
Không hiểu vì sao, gần như trước khi Hạ Cửu Trọng ý thức được mình đang làm gì, hắn đã theo bản năng đưa tay chạm vào vết thương nơi khóe mắt Diệp Trường Sinh đến khi nhận ra, thì vết thương ấy đã hoàn toàn lành lặn dưới tay hắn.
Hạ Cửu Trọng cúi đầu nhìn tay mình, trong đôi mắt đỏ thẫm thoáng hiện lên một tia hoang mang: Đây cũng là ảnh hưởng do khế ước sao?
Suy nghĩ một hồi, vẫn không ra được kết luận gì. Hắn lại nhìn Diệp Trường Sinh đang ngủ ngon lành, vị Ma Tôn tâm tình vi diệu rốt cuộc hiếm hoi nổi lên một tia thiện ý, khẽ nghiêng người, nhấc hắn lên ném về lại giường.
Đêm nay Diệp Trường Sinh ngủ một giấc vô cùng ngon, gần như không mộng mị, thẳng đến mười giờ rưỡi sáng hôm sau mới tỉnh.
Xoa xoa hai mắt còn sưng vì ngủ quá say, hắn lục lọi quanh đầu giường tìm điều khiển máy lạnh, bấm một cái “tích” để tắt chế độ làm lạnh. Ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh một vòng, thấy trong tầm mắt không có bóng dáng Hạ Cửu Trọng, hắn liền nhảy xuống giường, mang dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp đi về phía phòng khách.
Trong phòng khách, nam nhân mặc hắc y đang ngồi cạnh cửa sổ, khẽ nheo mắt nhìn ra ngoài. Ánh mặt trời gay gắt giữa trưa chiếu thẳng lên người hắn, khiến cả khuôn mặt hắn bị ánh sáng làm rối loạn, gần như không thấy rõ biểu cảm.
Diệp Trường Sinh lắc lư đi qua phòng khách đến chỗ bồn rửa mặt, vừa đánh răng vừa liếc mắt lên gương, liền thấy khóe mắt mình đã lành lặn như chưa từng bị thương. Động tác đánh răng hơi khựng lại, khóe mắt thoáng hiện lên một nụ cười hiểu rõ.
Rửa mặt xong đi ra, liếc nhìn Hạ Cửu Trọng đang ngồi nơi nắng gắt giữa trưa tám tháng mà vẫn tươi tỉnh sạch sẽ, một giọt mồ hôi cũng không có, hắn hâm mộ nói: “Anh không sợ nóng à?”
Hạ Cửu Trọng liếc hắn một cái, cười như không cười: “Tu ma rồi thì ngươi cũng không sợ nữa.”
Diệp Trường Sinh ngồi xuống sofa, cầm lấy hộp cơm lật qua lật lại, mặt mày rạng rỡ: “Tôi cảm thấy mình hợp với tu tiên hơn.”
Hạ Cửu Trọng khẽ hừ một tiếng, từ bậu cửa sổ nhảy xuống. Thân hình gần một mét chín của hắn đứng trong căn phòng chật hẹp này liền lập tức tỏa ra cảm giác áp bách mạnh mẽ.
“Anh có kiêng ăn gì không?” Diệp Trường Sinh đang nhìn hộp cơm, đột nhiên như nhớ ra điều gì, “Hay là anh đã tích cốc, không cần ăn cơm?”
Hạ Cửu Trọng đi đến ngồi xuống bên kia sofa, hỏi lại: “Lúc trước không phải ngươi nói muốn tự giặt đồ nấu ăn sao?”
Diệp Trường Sinh vội xua tay: “Tôi sợ gây án mạng… Bây giờ mà tôi chết rồi thì chẳng khác gì một vụ thảm án hai mạng người!”
Hạ Cửu Trọng lạnh mặt nghiêng đầu liếc hắn một cái, người kia lại chẳng có chút cảm giác nào, chỉ tùy tiện hất hộp cơm sang bên, rồi cố gắng lôi từ kẽ ghế sofa ra một chiếc điện thoại. Hắn bấm số trên hộp cơm, gọi đồ ăn trưa.
“Cái đó là gì? Dụng cụ truyền tin à?”
Diệp Trường Sinh dùng khóe mắt liếc điện thoại dán bên tai hắn, rồi chớp mắt, Hạ Cửu Trọng đột nhiên cười gian: “Tôi đột nhiên thấy, có lẽ một ngày nào đó, anh sẽ yêu nơi này.”
Gọi vài món ăn yêu thích, cả hai cùng ăn no, vừa nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ. Diệp Trường Sinh vội vàng thu dọn chén đũa, từ đống rương chất trong phòng khách kéo ra một cái, moi từ trong đó ra một chiếc hộp màu đỏ sậm.
“Hòe mộc?” Ánh mắt Hạ Cửu Trọng quét qua cái hộp trong tay Diệp Trường Sinh, “Ngươi dương hỏa yếu, bát tự nhẹ, lại còn mang Âm Dương Ngư trong mắt, vốn dĩ là mệnh chiêu lệ quỷ, vậy mà còn dám cất giữ hòe mộc?”
Diệp Trường Sinh nhún vai: “Vốn dĩ mệnh đã đầy hung sát, lúc ấy nghĩ, biết đâu lấy độc trị độc lại có tác dụng?” Dứt lời, lén liếc nam nhân bên cạnh một cái, gãi mũi thầm nghĩ: Ừm, hòe mộc giờ không còn tác dụng gì, nhưng bây giờ bên cạnh có Hạ Cửu Trọng, chẳng phải cũng là lấy độc trị độc sao.
Hắn cúi người rút từ dưới sofa ra một con dao khắc nhỏ, cầm khối hòe mộc lên, ngồi xuống sofa. Hạ Cửu Trọng nghe thấy Diệp Trường Sinh dường như lẩm bẩm một câu gì đó, ngay sau đó liền thấy Âm Ngư trong mắt trái của hắn khẽ động, tay hắn nhanh chóng khắc lên khối hòe mộc.
Một khi chìm vào thế giới của riêng mình, Diệp Trường Sinh liền hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ ngày thường. Gương mặt hắn lạnh lẽo, đôi mắt đen thẫm ẩn hiện vệt bơi của Âm Dương Ngư, nhưng đáy mắt lại chẳng hề mang theo chút cảm xúc nào.
Cứ thế khắc suốt cả buổi chiều, đến tận khi trời tối hẳn, Diệp Trường Sinh mới chịu nghỉ tay. Hắn dựa mệt mỏi vào sofa nghỉ một lúc, rồi xé bỏ lớp băng gạc trên tay trái, xé rách vết thương nơi lòng bàn tay ra lần nữa, để máu nhỏ giọt chậm rãi thấm vào cặp mắt của con rối gỗ hình người đã khắc xong.
“Thế này là có ý gì?” Hạ Cửu Trọng đứng sau lưng Diệp Trường Sinh, nhìn động tác thuần thục, như nước chảy mây trôi mà cũng không kém phần tự ngược của hắn, nhẹ nhàng nhướn mày hỏi.
“Triệu Mạnh trong giới vốn nổi tiếng là người tin Phật,” Diệp Trường Sinh vừa nói vừa kiểm tra lại con rối gỗ trong tay, “Mấy năm nay tiêu tiền khắp nơi để thỉnh Bồ Tát về thờ trong nhà. Tôi không dùng máu che đi lệ khí của nữ quỷ, chỉ sợ cô ta còn chẳng bước được vào phòng hắn ta.”
Xác nhận không có gì sai sót, hắn mới dùng một mảnh vải bọc kỹ con rối rồi nhét vào túi.
Hạ Cửu Trọng đi đến trước mặt Diệp Trường Sinh, cụp mắt nhìn hắn bận rộn xoay qua xoay lại tự mình tìm băng gạc băng bó vết thương, im lặng một lúc, rồi bất chợt lên tiếng hỏi: “Tại sao không nhờ ta?”
Diệp Trường Sinh đang cúi đầu, vừa dùng răng cắn băng gạc, vừa phối hợp tay phải thắt nút. Nghe thấy câu hỏi, hắn vẫn không ngẩng đầu: “Có chết đâu, cần gì lãng phí sức của anh.”
Hạ Cửu Trọng dường như không ngờ Diệp Trường Sinh lại trả lời như thế. Miệng thì luôn miệng nhận mình sợ chết, nhưng đến lúc thật sự có thể lợi dụng hắn, thái độ lại chẳng đoán nổi.
Nhìn tay trái bị chính mình quấn chặt đến kín mít, Diệp Trường Sinh thầm thở dài hai ngày nay đúng là xui xẻo thật. Hắn lắc đầu, âm thầm hạ quyết tâm: mấy hôm nữa nhất định phải vào miếu giải xui.
Đứng dậy, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đứng bên cạnh quan sát mình, hắn nhướng mày, nở một nụ cười tươi rói: “Nhưng mà vết thương trên mặt lần trước, vẫn phải cảm ơn anh.”
—— Đúng là một kẻ kỳ quặc.
Hạ Cửu Trọng nghĩ vậy, trong đáy mắt lại vô thức hiện lên một nụ cười nhạt mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Trường Sinh: (chế nhạo) Thành thật khai ra đi, rốt cuộc là khi nào thì anh bắt đầu có tình ý với tôi hả?
Hạ Cửu Trọng: ……
Diệp Trường Sinh: Nói đi mà~ Nói đi nói đi~
Hạ Cửu Trọng: (bực bội, giọng thấp) Còn không chịu ngủ? Vậy đêm nay ngươi cũng đừng mong được ngủ.
Diệp Trường Sinh: (cười híp mắt) Nga~