Lâm Hiểu và Phương Trì cách nhau chưa đến một mét, Phương Trì nhìn thấy rất rõ, sau khi anh nói xong câu đó, chân Lâm Hiểu theo bản năng dời lên phía trước một chút, nhưng ngay sau đó cậu đột ngột khựng lại, cứng đờ tại chỗ, cuối cùng chỉ run giọng hỏi: "Không phải anh đang ở bệnh viện sao? Sao lại ra ngoài rồi? Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không..."
Trong phút chốc, lòng Phương Trì dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
"Anh..."
Anh chưa kịp nói hết câu, phía trước bỗng vang lên một tiếng "đông" trầm đục. Gậy dò đường của Lâm Hữu Dư nện mạnh xuống đất, ông tức giận quát: "Cậu còn dám đến đây? Còn mặt mũi bước vào nhà họ Lâm của tôi sao?!"
"...Anh không sao." Phương Trì cố gắng giữ thăng bằng, bước lên trước hai bước, lúc đi ngang qua Lâm Hiểu thì cổ tay anh bị giữ chặt.
"Anh Trì, anh đừng..." Bàn tay Lâm Hiểu run lên khe khẽ, rõ ràng đã hoảng đến cực điểm, nhưng trên mặt vẫn cố gắng gượng ra một nụ cười, khẽ nói: "Em đã nói hết rồi... Em nói tất cả rồi, anh đừng..."
"Nó đừng cái gì?! Đừng cầu xin giúp con, hay đừng viện cớ cho bản thân?!" Lâm Hữu Dư giận dữ gào lên: "Tôi mù cả đời rồi... Bây giờ mới biết, năm đó để nó ký cái hợp đồng khốn nạn đó, để nó theo cậu rời đi, chính là chuyện ngu xuẩn nhất tôi từng làm! Hiểu Nhi của chúng tôi từ nhỏ đã ngoan ngoãn biết nghe lời, nếu không phải theo cậu và cái đám ngôi sao không đàng hoàng kia chạy khắp nơi thì nó có trở thành thế này không?! Tôi mù, đến cả tim cũng bị mù theo!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT