Thẩm Liễu tuổi còn trẻ, nên hồi phục rất nhanh. Chưa nghỉ ngơi đến hai ngày đã khỏe hẳn. Ở Cố gia ăn uống đầy đủ, sắc mặt cũng hồng hào hơn, gương mặt nhỏ nhắn trở nên tròn trịa thấy rõ.
Trời tờ mờ sáng, không biết nhà ai có con gà trống đầu tiên cất tiếng gáy vang, tiếp theo đó từng đợt từng đợt gáy vọng dậy, ngân dài khắp chân trời.
Thẩm Liễu mở mắt, Cố Quân Xuyên vẫn chưa tỉnh. Hai người nằm sát nhau, chỉ cần nghiêng đầu một chút là đã có thể kề sát mặt nam nhân kia.
Thẩm Liễu không dám động đậy, nín thở ngắm nhìn thật lâu, cuối cùng không nhịn được mà khẽ cong môi mỉm cười. Nam nhân này thật sự rất tuấn tú, dù chân bị thương gầy rộc đi nhiều, vẫn không làm lu mờ dáng vẻ tuấn mỹ ấy. Ký ức dần dần trùng khít với dáng người trước mắt, như ánh đèn vụt sáng, hắn lại thấy mình trở về ngôi chùa nhỏ trên núi khi xưa. Khi ấy, hai người cách biệt muôn trùng, mà giờ đây lại gần gũi như thế này.
Cố Quân Xuyên hôm qua vội vàng lo liệu mọi việc, đến tối mới được nghỉ ngơi. Mẹ từng nói, đó là tốn tâm tốn sức, lòng mệt thì người cũng mỏi.
Thẩm Liễu không dám đánh thức chàng, cẩn thận bước xuống giường.
Trấn Mây Trắng dựa lưng vào núi, sương mù giăng kín, ánh sáng ban mai khó lòng xuyên qua. Mùa thu đến sớm, trời đất mênh mang một màu trắng xoá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT