“Làm sao lại không được? Rõ ràng thêu rất đẹp mà.” *Bộp* một tiếng, Cố Tri Hi ném mấy hạt dẻ vừa khía xong vào chậu nhỏ, nhẹ giọng nói, “Ca Phu, ngươi không cần so với nương đâu, đó là chăn hồi môn nên mới cần thêu thật tinh tế. Còn nếu chỉ là khăn rửa mặt cho tiểu oa nhi thì vậy là đủ lắm rồi.”
Cố Tri Hi thật ra thấy Ca Phu nhà mình rất có thiên phú. Mới thêu có mấy ngày mà đường kim mũi chỉ đã trông đâu ra đó.
Hắn hay thêu những hoa văn mộc mạc: mây lành, chữ hồi, hoa hải đường… rồi điểm thêm vài cánh bướm, đóa hoa nhỏ. Không nổi bật, nhưng lại vô cùng tinh xảo, dễ chịu.
Thẩm Liễu bị khen đến đỏ bừng cả mặt, cụp mắt xuống: “Ngươi cứ giỏi nói lời hay.”
“Ta nói thật mà.” Cố Tri Hi nghiêng đầu lại gần, vai khẽ cọ vai hắn một cái, thân mật nói: “Đi đi, ta muốn đi với ngươi.”
Thẩm Liễu khẽ cong môi cười: “Được.”
Hắn nghĩ đi theo xem một chuyến cũng tốt, cho dù khăn bán không được, nhưng học hỏi chút cách rao hàng cũng hay, sau này có khi dùng đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT