Bắc Tề năm thứ ba mươi, mùa đông, tại hoàng cung.

Gió lạnh vù vù, đêm lạnh như nước.

“Hoàng hậu? Nàng ta cũng xứng sao! Nếu ban đầu không phải do Thẩm Trác Bạch vừa hay lập được kỳ công ở biên cảnh, phụ hoàng có ý muốn trọng dụng, thì trẫm sao lại có thể lấy một nữ nhân đã từng thành hôn với một tên thủ lĩnh tướng cướp được chứ?”

“Những năm này cũng bởi vì nàng ta mà trẫm đã phải chịu bao nhiêu nhạo báng khinh thường, mỗi lần đối diện với khuôn mặt của nàng ta làm trẫm lại cảm thấy ghê tởm tới mức buồn nôn, lẽ nào nàng ta còn muốn khiến trẫm trở thành trò cười của tất cả mọi người trong thiên hạ sao?”

“Hoàng hậu của trẫm, phải khiêm tốn lễ độ, hiền lương thục đức, thông minh hiểu lòng người như Mi Nhi nàng vậy, chứ không phải là độc phụ giết người như ngóe đầy nghiệp chướng kia.”

Tô Lương Thiển đứng ở ngoài cửa, thị lực của nàng đã kém lắm rồi, nhất là vào ban đêm lại càng mơ hồ hơn, nàng không nhìn rõ được mặt của hai người kia.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra gần một năm nay, Tô Lương Thiển còn có gì mà không hiểu chứ, chỉ là nàng làm sao cũng không ngờ được, chàng công tử nhẹ nhàng điềm nhiên hào hoa phong nhã như cây tùng trong cốc kia, lại nói ra được những lời độc ác như thế, còn là những lời nhằm vào nàng nữa.

Tô Lương Thiển chỉ cảm thấy máu đang sôi trào trong lồng ngực, trong cổ họng có vị tanh mặn, nhưng bị nàng ép nuốt trở về.

Nàng giơ một tay ra, xoa xoa bụng mình, còn tay kia thì sờ những vết sẹo chằng chịt trên khuôn mặt, năm đó Dạ Phó Minh bị người ta truy sát, để bảo vệ hắn ta, nàng đã đổi áo quần với hắn ta, không ngờ sau đó lại bị rơi xuống vách núi hôn mê, khi tỉnh lại thì cả khuôn mặt đều đã bị hủy, nàng vì hắn ta mà xông pha chiến trường, thế mà lại chỉ đổi lại được một câu nói giết người như ngóe đầy nghiệp chướng kia của hắn ta.

Tô Lương Thiển nhịn rồi lại nhịn, kiềm chế kích động muốn đạp cửa xông vào chất vấn một phen, nàng chậm rãi đẩy cửa ra.

“Ai?”

Dạ Phó Minh luôn có thói quen cảnh giác lập tức có phản ứng.

Dạ Phó Minh nhìn Tô Lương Thiển đang từ chỗ tối chậm rãi đi tới, đáy mắt lóe lên một tia chán ghét, hắn ta rời mắt đi rất nhanh, lạnh lùng hỏi: “Nàng tới đây làm gì?”

“Tỷ tỷ.”

Tô Lương Thiển phớt lờ giọng nói của Tô Khuynh Mi, như thể không có người như nàng ta ở căn phòng này, sắc mặt bình tĩnh, cắn răng quỳ về phía Dạ Phó Minh “Mấy ngày nữa người đã có thể đăng cơ làm hoàng đế theo như ý nguyện, thiếp thân khẩn cầu hoàng thượng hãy bỏ qua cho Thẩm gia, xin đừng đuổi cùng giết tận.”

Giọng nói thô ráp khó nghe, nghe trong đêm tối có phần dọa người, rõ ràng đã bị hỏng rồi.

Tô Khuynh Mi đứng lên, lại tìm một chiếc áo khoác của Dạ Phó Minh, khoác lên cho hắn ta, Dạ Phó Minh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nàng ta rồi nhảy xuống giường, lúc nhìn về phía Tô Lương Thiển thì lập tức trở thành sắc mặt lạnh lùng vô tình: “Là đừng đuổi cùng giết tuyệt Thẩm Trác Bạch đúng không?”

“Ngấp nghé nữ nhân của thánh thượng là tội chết, không phải tỷ tỷ yêu hoàng thượng nhất sao, sao lại cầu xin tha thứ thay cho nam nhân có lòng dạ với mình được chứ?”

Toàn thân Tô Lương Thiển run rẩy, đôi mắt nhìn Dạ Phó Minh co rút lại, giọng nói trở nên sắc bén hơn: “Ngươi đã có sát tâm với hắn từ lâu, là ngươi cố ý dẫn dụ hắn trở về!”

“Ngươi với Thẩm Trác Bạch sát nghiệt nặng nề, các chư quốc khác cũng có ý kiến rất lớn đối với trẫm, chỉ cần các ngươi chết đi thì trẫm mới có thể liên hợp với bọn họ tiêu diệt Nam Yến, thống nhất thiên hạ.”

“Nói chuyện viển vông, suy nghĩ hão huyền.”

Bởi vì triều đình suy tàn, những tiểu quốc vốn phụ thuộc vào Bắc Tề nổi dậy, thiên hạ chia thành sáu phần, không ngừng chinh chiến, thế nhân đều cho rằng Dạ Phó Minh anh dũng thiện chiến, nhưng lại không biết đều là Tô Lương Thiển ở phía sau giúp hắn ta bày mưu tính kế, Thẩm Trác Bạch xung phong thay hắn ta, một văn một võ, trong vòng mấy năm chưa từng thua trận, hiện tại chỉ còn mình Nam Yến có thể chống chọi lại, nên hình thành hai thế lực phân chia thiên hạ.

Từ trước tới nay sự liên minh giữa các quốc gia đều là liên kết lợi ích, không hề đáng tin cậy, một khi nàng và Thẩm Trách Bạch chết, thì ắt sẽ khiến các tướng sĩ lạnh lòng, giang sơn Bắc Tề sẽ tràn ngập nguy hiểm.

Tô Lương Thiển đứng dậy, tới gần Dạ Phó Minh, trên khuôn mặt là nỗi buồn bã tái tê đầy tuyệt vọng: “Nếu như ngươi đã khăng khăng như thế, thì bản đồ lực lượng canh phòng biên cảnh của mười tám châu U Vân, phân bố binh lực tướng sĩ của Bắc Tề, còn có tất cả những bí mật gây khó dễ các đại thần trong triều mà ngươi đã thu thập những năm nay, sẽ nhanh chóng được đưa tới tận tay thái tử của Nam Yến.”

Dạ Phó Minh giật mình, giơ tay tát nàng một cái, ánh mắt hận không thể xé nát nàng ra: “Tiện nhân, ngươi còn dám nói không có tư tình với Thẩm Trác Bạch?”

Tô Lương Thiển lau vết máu ở khóe miệng, choáng váng đầu óc, láng máng nghe thấy tiếng đánh nhau càng ngày càng gần ở bên ngoài, Tô Khuynh Mi nhìn Dạ Phó Minh, có chút lo lắng, Dạ Phó Minh xoay người lấy một viên thuốc rồi bước tới bên cạnh Tô Lương Thiển, bóp chặt cằm của nàng, rồi trực tiếp nhét vào miệng nàng, Tô Lương Thiển vừa mới nuốt viên thuốc xuống thì nghe thấy có người hoảng sợ nói: “Hoàng... Hoàng thượng.... không ổn rồi.... Thẩm.... Thẩm tướng quân giết...”

“Bịt miệng lại rồi lôi xuống cho trẫm.”

Tô Lương Thiển bị mấy tên thái giám kéo đến phía sau giường, cũng không biết là do Dạ Phó Minh đánh hay là do tác dụng của thuốc, mà nàng chỉ cảm thấy chân tay không có lực, không nhấc nổi cánh tay, cũng có chút mê man, nhưng ý thức của nàng lại tỉnh táo, nàng dựa vào tường, chẳng bao lâu sau, Thẩm Trác Bạch đã đến, cả người hắn đầy vết máu, khôi giáp màu bạc cũng bị nhuộm đỏ, cả người chính khí hào hùng, đi đến trước cách trước mặt Dạ Phó Minh mấy bước thì dừng lại, dáng người cao ngất, khiến người ta phải nhìn chăm chú.

“Thẩm Trác Bạch, ngươi thế này là muốn tạo phản sao!”

“Đây chẳng phải là mục đích của hoàng thượng sao? Lợi dụng chuyện mất tích của đại hoàng tử dẫn dụ ta trở về, áp đặt tội danh tạo phản, muốn nhổ cỏ tận gốc! Đại hoàng tử bây giờ ở đâu?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play