Tô Lương Thiển giật mình, giống như bị ai đó hung hăng đâm một cái, đột nhiên tỉnh táo lại.
Dạ Phó Minh nhìn về phía mà Tô Lương Thiển đang đứng, cười lớn nói: “Tiểu nghiệp súc kia à, nó đã chết từ lâu rồi, thi thể cũng đã nằm trong bụng sói rồi, xương cốt không còn lại một miếng, những năm này các ngươi mắt đi mày lại, xem trẫm là thằng mù à, thế thì trẫm lại phải khiến cho nàng ta trở thành một người mù thật sự.”
Dạ Phó Minh lạnh lùng mỉa mai: “Còn đứa con trong bụng nàng ta, ngươi cảm thấy trẫm sẽ để ý tới sự sống chết của nó à? Nàng ta chính là nỗi nhục nhã của trẫm, trẫm căn bản sẽ không để cho nàng ta sinh đứa trẻ đó ra đâu, cho dù có sinh ra thì cũng chỉ là một cái thai chết lưu thôi.”
Là Dạ Phó Minh, thì ra chính là hắn đã giết chết Ngọc Nhi, còn đứa con trong bụng nàng…
Tô Lương Thiển không dám tin trừng to hai mắt, hai tay mệt mỏi buông thõng, vô thức nắm chặt thành quả đấm, cả người nàng hốt hoảng, dường như đã mất đi linh hồn, bị chân tướng như tiếng sét đánh này làm cho không hoàn hồn lại được.
“Giang sơn của Đại Tề rơi vào tay ngươi chính là tai hoa của bách tính, ta thật sự muốn một đao giết chết ngươi.”
“Hôm nay ta đã xông vào Ung Hoa điện thì đã không nghĩ tới việc có thể thoát thân, bản thân ta mặc ngươi xử trí thế nào cũng được, nhưng còn Lương Thiển, trong lòng nàng chỉ có ngươi, ngươi thả nàng đi đi.”
“Ngươi như thế này là đang dạy trẫm nên làm việc như thế nào sao? Thẩm Trác Bạch, ngươi thật hỗn xược.”
Khuôn mặt Dạ Phó Minh lạnh lùng như băng, sát khí phừng phừng, Tô Khuynh Mi đứng ở phía sau hắn ta, kéo kéo ống tay áo hắn ta trước khi hắn ta phát tác: “Thẩm đại nhân làm sao để chứng minh được ngươi với tỷ tỷ là trong sạch, chúng ta cũng chẳng nhìn thấy được trái tim của ngươi.”
Lúc Tô Khuynh Mi nói những lời này thì khóe mắt liếc nhìn về bội kiếm bên hông Thẩm Trác Bạch, rồi sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn về phía ngực hắn.
Lời Tô Khuynh Mi khiến cho Tô Lương Thiển hiểu rõ ý đồ của nàng ta, nàng lập tức lấy lại tinh thần, nàng quay đầu lại một cách vô thức, thấy Thẩm Trác Bạch cũng ngầm hiểu ý, kiên quyết rút thanh bảo kiếm ở bên hông ra, ngay lập tức mặt cắt không còn giọt máu.
Nàng cắn môi, thử đập đầu vào tường, phát ra tiếng kêu cốc cốc, tất cả những động tác của nàng đột ngột im bặt khi nghe thấy tiếng phụp phát ra khi dao kiếm đâm vào cơ thể con người.
Máu bắn tung tóe khắp nơi tạo nên một vùng sương máu, sinh mệnh nhỏ nằm trong bụng nàng gần tám tháng đang rời khỏi cơ thể nàng.
“Trái tim của ta...”
Tô Lương Thiển cũng không biết là có chuyện gì mà thế giới mơ hồ bao lâu nay bỗng rõ ràng, nàng nhìn thấy Thẩm Trác Bạch dùng dao khoét trái tim của mình ra, đi tới trước mặt Dạ Phó Minh và Tô Khuynh Mi, trái tim trên tay hắn còn đang đập, máu nhỏ dọc theo ngón tay hắn: “Ngươi nhất định phải thả nàng đi, nếu không, toàn bộ những chuyện ngươi làm để có thể từ một hoàng tử do một cung nữ không được sủng hạnh sinh ra mà lại có thể trèo lên được hoàng vị này, sẽ bị tất cả mọi người trong thiên hạ biết.”
Dạ Phó Minh không khỏi nghĩ tới sự uy hiếp của Tô Lương Thiển, vừa sợ vừa giận, Tô Khuynh Mi bị dáng vẻ này của Thẩm Trác Bạch dọa sợ chết khiếp, nàng ta hét lên liên tục, khuôn mặt xinh đẹp vừa sợ hãi mà lại cũng có ghen ghét.
“Aaaa!”
Tô Lương Thiển chỉ cảm thấy cảm giác tanh ngọt từ đáy họng tràn lên, cơ thể cũng bỗng có sức lực, nàng vừa lao về phía Thẩm Trác Bạch vừa gỡ thứ nhét trong miệng ra, máu tươi tuôn trào, ôm chặt lấy Thẩm Trác Bạch đã bị Dạ Phó Minh đẩy ngã trên mặt đất.
“Huynh trưởng, huynh trưởng.” Tô Lương Thiển che lồng ngực đang phun trào máu tươi của Thẩm Trác Bạch, sau khi Thẩm Trác Bạch kinh ngạc thì đáy mắt vụt qua sự day dứt áy náy khi khiến nàng phải biết những chân tướng này, hắn khó khăn giơ tay lên, bao phủ khuôn mặt Tô Lương Thiển: “Xin lỗi.”
Tay của Thẩm Trác Bạch thõng xuống, hai mắt không thể nhắm lại được vì lo lắng cho Tô Lương Thiển, nhưng Tô Lương Thiển không rơi lấy một giọt nước mắt, đờ đẫn đặt Thẩm Trác Bạch xuống, cầm lấy thanh kiếm trong tay hắn, chém về phía Dạ Phó Minh và Tô Khuynh Mi.
Dạ Phó Minh phản ứng rất nhanh, bắt lấy tên thái giám ở bên cạnh chắn trước người mình, thái giám trực tiếp bị chẻ làm đôi, Tô Lương Thiển yếu ớt bị thị vệ chạy tới vây quanh bắt lại.
Dạ Phó Minh lạnh lùng nhìn Tô Lương Thiển bị thị vệ khống chế, đôi mắt lạnh như băng: “Nếu ngươi và Thẩm Trác Bạch đã thâm tình như thế, thì trẫm sẽ thành toàn cho các ngươi, để cho các ngươi được cùng nhau xuống hoàng tuyền, trên dưới Thẩm gia cũng sẽ chôn cùng với các người! Khuynh Mi, giao cho nàng xử lý, trẫm không muốn nhìn thấy nàng ta nữa.”
Dạ Phó Minh nói xong thì phất tay áo rời đi, Tô Khuynh Mi nhìn Tô Lương Thiển đang nhếch nhác không chịu nổi dưới đất, nàng ta cười phá lên: “Nể tình tỷ muội, ta sẽ để cho ngươi được chết một cách rõ ràng. Chuyện năm đó lúc ngươi từ Vân Châu trở về bị cướp đều là do mẫu thân của ta sắp xếp, bọn ta làm sao có thể để cho người được gả cho thái tử, cưỡi lên đầu bọn ta được chứ? Thất hoàng tử bộc lộ tài năng hơn người, mà khuôn mặt kia của người lại càng ngày càng họa thủy như thế, khiến ta ăn ngủ không yên, lúc đó khi ngươi đang bất tỉnh nhân sự thì mỗi một nhát dao này là do chính tay ta vạch lên mặt ngươi, để thành như hôm nay, còn cả đôi mắt này của ngươi nữa. Những tin đồn nhảm kia của ngươi và Thẩm Trác Bạch cũng là do chính ta tung ra đấy, ta vẫn thật sự phải cảm ơn tỷ tỷ ngươi, nếu như không có ngươi thì ta làm sao có thể trở thành hoàng hậu được đây?”
Tô Lương Thiển nghe thấy thế thì như một con sư tử đang phát điên, thế mà lại có thể hất tung những người đang khống chế nàng, nhưng bởi vì dùng lực quá mạnh mà một cánh tay của nàng bị chặt đứt, nàng nhào về phía Tô Khuynh Mi, Tô Khuynh Mi hốt hoảng nhặt thanh kiếm của Thẩm Trác Bạch ở dưới đất lên, nhắm mắt lại đâm về phía lồng ngực của Tô Lương Thiển.
Tô Lương Thiển ngã trên mặt đất, không ngừng nôn ra máu: “Các ngươi là đồ cầm thú, cho dù ta có chết thì cũng sẽ không tha cho các ngươi, ta sẽ hóa thành quỷ khiến các người vĩnh viễn cũng không được bình yên.”
Sắc mặt Tô Lương Thiển tái nhợt, nhưng đôi mắt lại đỏ au như màu máu, dáng vẻ kia thật sự rất giống với ác quỷ, vô cùng dọa người, Tô Khuynh Mi sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, giữ một khoảng cách an toàn với Tô Lương Thiển, sau đó khinh thường cười một tiếng, giọng nói lạnh lùng như băng và tuyệt tình khiến cho người ta rùng mình: “Hóa thành ác quỷ đúng không, ta sẽ khiến ngươi tan thành mây khói, tới cả làm quỷ cũng không làm được! Chặt đứt cái tay còn lại và hai chân của nàng ta, rút lưỡi ra rồi thiêu thành tro cho ta! Tô Lương Thiển, cho dù là làm quỷ thì ngươi cũng chỉ có thể làm con quỷ vô dụng nhất bị người ta bắt nạt mà thôi. Về phần hắn...”
Tô Khuynh Mi nhìn về phía Thẩm Trác Bạch nằm trên mặt đất vẫn đang chảy máu, nói: “Thi thể của hắn sẽ được treo lên cổng thành, phơi nắng cho khô rồi cho chó ăn.”