Khi Quý Vô Tiễn nói những lời này, mày nhíu chặt, hiển nhiên là thực sự đau đầu vì thế sự hiện tại.
“Hoàng thượng có thái độ như thế nào?”
“Phụ thân ta đã nhiều ngày nay có hơn phân nửa thời gian đều ở trong cung, đêm khuya hôm qua mới trở về, ta nghe ông ấy nói, Hoàng thượng đối với chuyện này cũng rất đau đầu, phân phó người của phủ Thuận Thiên, an trí thỏa đáng cho những bá tánh gặp họa đó. việc an trí bá tránh Tây Thành, vẫn không phải điều khiến cho Hoàng thượng đau đầu, mà bởi vì mưa quá lớn, rất nhiều đồng ruộng đều bị ngập, thu hoạch năm nay hẳn sẽ không tốt, hiện tại lương thự các nơi đã tăng giá, phụ thân nói cho ta, Hoàng thượng hỏi ông ấy chuyện của Viễn Tuệ.”
Tô Lương Thiển nghe vậy, đôi mắt không khỏi sáng lên, “Bây giờ Viễn Tuệ thế nào?”
“Sau khi ông ta bị bắt đi, ta vốn muốn cho người vào chiếu cố, nhưng sợ bị phát hiện, cho nên chỉ tìm người báo tin cho ông ta, ông ta giữ miệng rất chặt, kiên trì nói tiên đoán của mình là thuận theo thiên mệnh. Ngươi cũng biết, ông ta rất biết lừa gạt người nên không chịu mấy khổ, hiện tại tình hình này, những người đó hẳn là sẽ không dụng hình với ông ta. Nếu còn tiếp tục thế, tình huống năm nay chịu tai hoạ, sẽ nghiêm trọng hơn trọng hơn khi xưa, có điều so với thiên tai trăm năm khó gặp một lần mà ông ta nói thì còn kém khá xa.”
Quý Vô Tiễn bây giờ cực kỳ mâu thuẫn, về mặt cá nhân, hắn đương nhiên không hy vọng trận mưa này lại kéo dài, bá tánh chịu khổ chịu tội, nhưng bởi vì Tô Lương Thiển, hắn lại ngóng trông trận mưa này đừng tạnh nhanh như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play