Cứu tế không phải phái người đi là đủ, quan trọng là đồ vật, đây mới là vấn đề khiến Khánh đế đau đầu.
Mấy năm nay, biên giới chiến tranh loạn lạc liên tục, thiên tai không ngừng, quốc khố sớm đã cạn kiệt, không có khả năng lấy ra nhiều đồ như vậy, nhưng chuyện này Khánh đế không thể nói ra.
“Nhi thần chờ lệnh!”
Người nói chính là Thất hoàng tử Dạ Phó Minh, hắn ta vung vạt áo lên, đứng dậy, bước lên giữa đại điện, quỳ xuống trước mặt Khánh đế, “Nhi thần nghe được chuyện ở Tứ Thủy, dân chúng Tứ Thủy gặp kiếp nạn, nhi thần lại ở kinh thành ăn ngon mặc đẹp, trong lòng không yên, nhi thần nguyện đến Tứ Thủy, thay phụ hoàng phân ưu!”
Giọng bi thương của Dạ Phó Minh to lớn vang dội, vẻ mặt thương xót, dáng vẻ tiều tụy, rõ ràng có thể nhìn ra hắn ta không ngủ ngon, những người khác nhìn thấy tấm lòng từ bi của Thất hoàng tử, cảm thấy hắn vì chuyện của Tứ Thủy mà mất ăn mất ngủ, trong lòng khen ngợi.
Trước kia, lúc Viễn Tuệ tiên đoán có thiên tai, thấy thời tiết trong xanh, Tô Khắc Minh còn mắng Viễn Tuệ, cũng sinh ra hoài nghi với lời ngôn luận của ông ta rằng tương lai của Thất hoàng tử phú quý khôn tả, dần dần khịt mũi coi thường, nhưng khi cơn mưa to ập đến, bây giờ Tứ Thủy xảy ra chuyện, Tô Khắc Minh lại lần nữa tin tưởng Viễn Tuệ, ông ta lại thấy dáng vẻ yêu nước thương dân của Dạ Phó Minh, càng cảm thấy đây mới khí phách của vị quân chủ nên có.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT