Dạ Tư Tĩnh bốn tuổi đã tới lãnh cung, mới ra khỏi đó không lâu, không có lòng phòng ngừa chuyện nam nữ sâu, hắn đứng rất gần Tô Lương Thiển, gần như là dựa vào người nàng.
Hắn ngửa đầu nhìn Tô Lương Thiển, trên mặt có vết sẹo hơi nhạt, thần thái phấn khởi, đôi mắt cũng vậy, phản ánh gương mặt của Tô Lương Thiển, giống như chứa cả ngân hà, đáy mắt tràn đầy sự sùng bái.
Tô Lương Thiển vươn tay xoa đầu hắn, “Đệ cũng có thể.”
Nàng nắm tay Dạ Tư Tĩnh đi ra ngoài, “Tĩnh Nhi, đệ là hoàng tử, tương lai chuyện đệ có thể làm, càng nhiều hơn biểu tỷ, cũng làm càng tốt hơn tỷ.”
Dạ Tư Tĩnh cảm thấy không thể, hắn cảm thấy bản thân không thể làm càng nhiều, càng tốt so với Tô Lương Thiển được, nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi lại tràn đầy tín nhiệm của Tô Lương Thiển, Dạ Tư Tĩnh chần chờ một lúc, vẫn gật đầu, “Đệ sẽ nỗ lực.”
Thời điểm hạ triều, đồ vật Tô Lương Thiển nhờ Quý Ngôn Tổ đưa đến cửa hoàng thành, đã tới bên ngoài Kim Loan điện, giờ phút này bên ngoài đại điện đều là những xe chở đồ vật.
Sau khi Tô Lương Thiển đi, đại thần trong Kim Loan Điện, cũng lục tục rời đi, vừa đi ra, đã nhìn thấy mấy xe đồ vật bên ngoài điện, phóng mắt nhìn ra xa cũng không nhìn thấy được điểm cuối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play