Tiêu Bằng Vọng cả kinh, lại ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt có chút phiền muộn của Chiêu Mông công chúa, trả lời: “Vi thần sao dám nghĩ tới Tô đại nhân? Vi thần không có người mình thích.”
Tiêu Bằng Vọng giải thích có chút khẩn trương, hai chữ sao dám kia, Chiêu Mông công chúa nghe thành càng nhiều chính là bất đắc dĩ.
Tiêu Bằng Vọng thấy Chiêu Mông công chúa không tin, tiếp tục nói: “Tô đại nhân là kì nữ tử hiếm có, vi thần sao có thể xứng, vi thần tự biết lấy mình, chỉ có kính nể ngài ấy, công chúa không cần hiểu lầm.”
Vài từ cuối cùng, Tiêu Bằng Vọng gần nhìn là nghẹn nói ra, gương mặt căng phồng đỏ bừng.
Hắn nói vừa chân thành lại nghiêm túc, Chiêu Mông công chúa không biết sao lại tin rồi, trên mặt có nụ cười, “Vậy ta tin Tiêu công tử.”
Tiếng nói của Chiêu Mông công chúa mềm mại nhu mì, còn có chút e thẹn, ngay lúc không khí ngượng ngùng, Vương Thừa Huy đứng ở cửa không kiên nhẫn, tiến vài bước đi đến, “Ta nói này công chúa biểu muội, muội không xuống xe ngựa, cùng Tiêu đại nhân to to nhỏ nhỏ nói cái gì vậy?”
Vương Thừa Huy vừa dứt lời, vén màn lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT