Cũng giống như Chu An, Tô Lương Thiển thấy tự trách trong lòng.
Ba người, nàng Chu An và Tiêu Bằng Vọng, nếu bất kỳ người nào trong số ba người có chút thay đổi, chuyện như vậy đều có thể tránh được.
“Ngươi nói thế nào? Chu đại nhân nói là thật sao?”
Khánh đế nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt nhìn Tô Khuynh Mi, chỉ một ánh mắt mà lại nhíu mày.
Tô Khuynh Mi đầu tóc rối bù, y phục mặc cũng xộc xệch. Vào mùa hè, y phục mỏng nên có thể nhìn thấy một mảng lớn hồng hồng trên tay nàng ta, mặt sưng phù giống như đầu heo, còn có thể nhìn thấy dấu ngón tay, bộ dạng chật vật kia gặp Hoàng đế quả thật là bất kính.
Tô Khuynh Mi bối rối, muốn ngụy biện, sau đó đổ trách nhiệm cho nạn dân và đám người Tô Lương Thiển, nhưng nàng ta nhịn xuống, tránh nặng tìm nhẹ, kinh sợ nói: “Thần, thần nữ biết tội, nhưng thần nữ thật sự là một lòng muốn tốt, thần nữ cũng không....không nghĩ tới, không...không nghĩ xảy ra sự việc như vậy.”
Tô Khuynh Mi lắp bắp, Khánh đế không khỏi liếc nhìn về phía Tô Lương Thiển. Cùng đều quỳ xuống, tư thế của Tô Lương Thiển thẳng tắp, cung kính, lại mang theo khí phách của bản thân, còn không hoảng không loạn, Tô Khuynh Mi hoàn toàn không thể so sánh được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT