“Không phải ông nói với Hoàng thượng ta là lựa chọn thích hợp sao?”
Viễn Tuệ đúng là có nói vậy với Khánh đế, là vì rõ ràng bệnh dịch lần này địa vị của Tô Lương Thiển khó có người thay thế được, chứ không hề có ý hại Tô Lương Thiển.
Tô Lương Thiển thấy ông ta muốn giải thích xua tay, “Ta biết ông không có ác ý.”
Viễn Tuệ có địa vị và thành tựu như ngày hôm nay là nhờ nàng, Viễn Tuệ không hề không biết ơn hay thậm chí còn lấy ơn báo oán giống như Tô Khuynh Mi và Dạ Phó Minh, mà nàng cho Viễn Tuệ, cũng chỉ đại sự xảy ra trong hai năm gần đây, tinh thần và tâm lý của ông ta vẫn ỷ lại vào nàng, nên loại việc như ăn cháo đá bát được chim bẻ ná này ông ta dù có muốn làm cũng phải kiêng kị.
“Tứ Thủy đã xảy ra bệnh dịch.”
Viễn Tuệ cau mày, trên gương mặt vô thức lộ ra vẻ thương hại, “A di đà phật, nguy hiểm như thế, tiểu thư càng không nên đi.”
“Chính là vì nguy hiểm thế nên ta càng cần phải đi, hơn nữa đi hay không không phải ta có thể quyết định.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play