Vương Thừa Huy nhìn ra được nàng đang suy nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra được là nàng đang suy nghĩ điều gì.
Tô Lương Thiển không nói chuyện, hắn cũng không thúc giục, cứ nhìn nàng như thế.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên người nàng, Tô Lương Thiển được tắm gội trong ánh sáng như thế, phảng phát như người nàng tỏa ánh sáng, có khí chất trầm tĩnh nội liễm không tương xứng với tuổi tác của nàng.
Một lúc lâu sau, Tô Lương Thiển mới ngẩng đầu, nhướng mày đặt ánh mắt lên trên người Vương Thừa Huy.
Có lẽ là vì ánh mặt trời ấm áp, ánh mắt nhìn người khác của nàng, cũng mang theo độ ấm, không giống sự lạnh lùng như băng lúc trước, Vương Thừa Huy nhìn mà ngẩn ngơ.
“Vương Thừa Huy, ta có thân phận gì ngươi không biết à? Ngươi thế này là đang cầm dao đâm vào lòng ta đấy ư? Nếu lỡ như thật sự đâm thấu tim ta, dựa vào ta của hiện tại, Thái tử cũng chẳng có quả ngọt mà ăn đâu, Vương gia có nỡ không?” Thái tử thế này, Vương gia đương nhiên không có gì là không nỡ cả, nhưng mà một khi bỏ đi thì cũng đồng nghĩ với việc Vương gia sẽ mất đi cơ hội trở thành nhà ngoại của vua một nước.
Đó chính là phú quý ngập trời, phần lớn mọi người đều sẽ không có quyết đoán như thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play