Sắc trời dần dần tối đi, khiến giọng nói thâm trầm của Dạ Phó Minh, càng thêm chút âm u lạnh lẽo không nói ra được, Tô Lương Thiển nhìn thấy Dạ Phó Minh như thế thì ngạc nhiên, nàng rất rõ ràng Dạ Phó Minh có thể nhẫn nại nhiều bao nhiêu.
Nhưng mà, Tô Lương Thiển lại thấy thoải mái, nàng thích nhất là nhìn bộ dạng người mà mình ghét rõ ràng căm hận nhưng lại chẳng thể làm gì, tức giận vô lực, giống như Dạ Phó Minh bây giờ.
“Nếu Thất hoàng tử đã biết, thì hà cớ gì phải hỏi thêm một lần chứ?”
Cái xác đẹp đẽ của Dạ Phó Minh, mí mắt vì cực kì tức giận mà không khống chế được mà giật giật mấy cái, dùng giọng nói vì khắc chế mà có chút run rẩy nói: “Vì sao?”
Tô Lương Thiển cong môi, cười nhạt một cái, quay người bước lên xe ngựa, sau khi ngồi xuống, mở rèm che cửa ra, nhìn về phía Dạ Phó Minh đang đứng ở đầu xe ngựa gần như muốn chặn xe lại.
Dạ Phó Minh thấy Tô Lương Thiển mở rèm xe lên, thì bước qua, nụ cười trên khuôn mặt Tô Lương Thiển lại càng đậm thêm một chút, má lúm đồng tiền sâu thêm, có sự ngây thơ vô tội, “Không phải ta đã từng giải thích với Thất hoàng tử rồi à? Có một số người, trời sinh đã không hợp rồi, Thất hoàng tử với ta là như thế đó, Thất hoàng tử là người có trái tim lương thiện nhất, nếu như đã biết ta chán ghét rồi, thì sau này cách xa ta ra một chút.”
Tô Lương Thiển nói xong, thả tay ra, khoảnh khắc mà rèm xe rơi xuống, nàng nhìn thấy sắc mặt Dạ Phó Minh hơi tái xanh trong ánh sáng lờ mờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT