Sau khi hắn vào phòng, đứng một lúc lâu, vẫn không lên giường, sau khi đặt tay lên người nàng mới thay đổi ý định, Tô Lương Thiển hiểu ra, chắc chắn là lúc đó đã bị phát hiện ra rồi.
Tạ Vân Dịch cũng không vạch trần nàng, cười phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, là ta làm ồn nàng, là ta không đúng.”
Thái độ nhận sai của hắn cực kì tốt, nụ cười trên mặt, từ đầu tới cuối chưa từng phai nhạt.
“Vốn dĩ tại chàng, hôm nay ta mệt như thế, vừa rồi trên đường trở về, được ngủ một chút, bây giờ tắm rửa xong xuôi, cũng ăn no rồi, nằm trên giường, làm sao cũng không ngủ được? Chắc chắn chút nữa là có thể ngủ được rồi.”
Tô Lương Thiển giải thích nhiều như thế, trái lại giống như lạy ông tôi ở bụi này, lúc trước Tạ Vân Dịch không vạch trần nàng, lúc này lại càng không, đồng ý gật gật đầu, đôi mắt sâu thẳm càng sâu thêm.
Hắn nghĩ, nếu như là người khác, Tô Lương Thiển chắc chắn sẽ không giải thích nhiều như thế.
Vốn dĩ hắn sinh ra đã đẹp rồi, nhất là lúc cười lên như thế này, dưới ánh sáng mờ mờ, lại càng khiến người ta không thể di dời được tầm mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play