Quý Vô Tiễn cũng tiến lên phía trước, đứng cùng một chỗ với Tạ Vân Dịch, nhìn Dạ Phó Minh bằng con mắt căm thù, “Chuyện gì ngươi cũng đều có thể gây ra hiềm khích đúng không, Thất hoàng tử, ngươi vẫn chưa thôi đi à? Tạ huynh là người có ơn cứu mạng ta, hắn đắc tội chỗ nào rồi? Ngươi chỗ nào cũng bới lông tìm vết như thế này, không biết khiến người ta thấy ghét à?”
Tô Lương Thiển lười phải tranh luận với hắn ta, chỉ quét mắt nhìn những người ở bốn phía xung quanh nói: “Nếu ai giống như Hồ Vĩ, ngang nhiên coi thường quy định mà ta đặt ra, làm ra những chuyện bất lợi với mọi người, thì sẽ có kết cục thế này!”
Nàng thuận tay chỉ chỉ vào Hồ Vĩ đã ngã chết trong vũng máu, sau đó ra lệnh cho người đưa xác của hắn đi xử lý.
Dạ Phó Minh thấy Tô Lương Thiển cứ thế mà đi, chào hỏi một tiếng cũng không có, hoàn toàn không coi hắn ta ra gì, bốn phía xung quanh còn có người dân đang vây xem, chỉ thấy tôn nghiêm hoàng tử của mình ở trước mặt những người này đều bị chà đạp, hắn ta không ở đây được nữa, rời đi theo.
Sau khi Tô Lương Thiển ra ngoài, căn dặn mấy câu liên quan tới chuyện của Hồ Vĩ với Lưu Hoa, chuẩn bị trở về chùa.
Chuyện của khu phong tỏa với khu dịch bệnh, nên sắp xếp, nàng đã sắp xếp thỏa đáng rồi, có Lưu Hoa với những người khác trông chừng, thứ gây họa như Hồ Vĩ cũng đã trừ khử, chắc hẳn không xảy ra chuyện gì lớn nữa cả, bây giờ quan trọng nhất chính là sơ tán người dân mấy châu huyện động đất. Hơn nữa, mặc dù nàng không bị thương nặng, nhưng tổn thương tới nguyên khí, trên người vốn dĩ không thoải mái, đứng lâu thì chân cũng có chút đau đớn, run run.
Tô Lương Thiển vừa mới đi chưa lâu, còn chưa về tới chùa, Dạ Phó Minh đã đuổi tới nơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT