Tô Lương Thiển nhíu mày liếc nhìn một vòng, chỗ lối ra của sơn động có một nam tử tựa lưng vào núi đá.
Dưới người hắn được trải gấm mềm sạch sẽ thoải mái, vách đá dựa lưng, cũng dùng gấm cùng màu bao quanh, hắn nhắm mắt nằm lẳng lặng, hình như đã ngủ rồi.
Tô Lương Thiển nhìn chằm chằm vào hắn.
Hoàng thất có rất nhiều mỹ nam, những người bên cạnh Tô Lương Thiển cũng đều là nam tử tướng mạo không tầm thường, Dạ Phó Minh thì có một cái mã đủ để để có thể mê hoặc nữ nhân, Thẩm Trác Bạch cũng thế, còn có các loại mỹ nam dị vực nổi danh nữa, Tô Lương Thiển thấy quá nhiều rồi. Nhưng nam nhân dáng vẻ đẹp như thế này thì thật sự cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua, làm cho người ta không thể rời mắt.
Bên cạnh hắn còn có hai người, một thiếu niên mặc áo đen ôm kiếm, một người khác thì mặc xiêm áo dài màu xanh sáng, thần sắc hai người đều có chút nghiêm túc, lúc nhìn về phía nàng thì tràn đầy sự cảnh giác đề phòng, Tô Lương Thiển nhạy cảm nhận ra sát ý của bọn họ.
Trong đầu nàng hiện ra đám người áo đen giết người như đi săn thú kia, trực giác cảm thấy bọn họ có liên quan đến mấy người này.
Vốn dĩ tình trạng của Quế ma ma cũng không tốt lắm, mấy người các nàng lại giằng co cả ngày, Tô Lương Thiển vốn dự định ở đây nghỉ ngơi, thậm chí là qua đêm ở đây, cho nên mới mang đồ ăn nước trà với quần áo theo, nhưng mà bây giờ, Tô Lương Thiển cảm thấy ở cùng một chỗ với mấy người này càng thêm nguy hiểm.
Tô Lương Thiển nhìn Quế ma ma và Phục Linh bên cạnh mình, Quế ma ma còn đỡ, nhưng ánh mắt của Phục Linh thì rơi thẳng vào nam nhân đang dựa vào vách đá kia, mặt đã nổi đầy những đốm mụn đỏ mà giờ còn đỏ hơn, như bị trúng thuốc.
Bản thân hắn lại không có phản ứng gì hết, hai mắt vẫn nhắm lại, hồn nhiên không hay biết gì, nhưng mà nam nhân mặc áo xanh đứng bên cạnh hắn lại có vẻ mặt ghét bỏ xem thường, còn có căm giận hơn cả giống như là bản thân hắn ta bị sỉ nhục vậy.
“Phục Linh.”
Tô Lương Thiển ho nhẹ một tiếng, gọi Phục Linh một câu, kéo tầm mắt của nàng ấy lại, tiến lên hai bước hướng về phía nam nhân đang ngồi trên mặt đất, thiếu niên ôm kiếm lập tức tới cản, chắn ngang ở giữa, không để Tô Lương Thiển tiếp tục tới gần.
“Có thể xin công tử dời bước để bọn ta đi qua không?”
Đáp lại Tô Lương Thiển là một tiếng kêu rên cực nhỏ, nam tử trên mặt đất như đang ngủ thiếp đi, nhíu mày, mặt lộ vẻ thống khổ.
Nam tử mặc quần áo màu xanh lục sáng lấy từ trong quần áo ra một bình sứ, đưa một viên thuốc tỏa mùi thơm thoang thoảng đến miệng của nam nhân, rất nhanh sau đó đôi lông mày đang nhíu của hắn đã giãn ra rất nhiều.
Thiếu niên mặc áo đen không lòng dạ nào quan tâm đến Tô Lương Thiển nữa, căng thẳng quay người lại, nhào tới cạnh nam nhân đang mê man, Tô Lương Thiển đi theo sau lưng hắn ta.
Từ góc độ của nàng có thể thấy nam nhân có lông mi dày dài và cong vút như cánh bướm vỗ cánh, sắc mặt tái mét, hai gò má lại phiếm hồng, nhan sắc kia đẹp vô cùng, giống như hoa đào nở rộ tháng ba tháng bốn. Từ phản ứng của hai người còn lại, Tô Lương Thiển hoàn toàn có thể đoán ra được hắn không phải đang ngủ mà là thân thể khó chịu, hơn nữa là rất nghiêm trọng. Nhưng mà những triệu chứng này của hắn lại không giống bị bệnh.
Tô Lương Thiển đến gần, trên cổ nam tử đang trên mặt đất bỗng nhiên có một thứ gì đó nhô lên, rất nhanh lại là những chỗ khác trên người, thật giống như đang có một con rắn nhảy tán loạn trong cơ thể vậy.
Hàng lông mày của hắn lại cau lại, vẫn dáng vẻ đau đớn như trước đó, nhưng mà mặt của hắn lại càng tỏa ra sự xinh đẹp, bờ môi không có chút máu nào càng cám dỗ không thể nói được, thật giống như hoa hồng nở thành đồ mi, là một vẻ đẹp khiến người ta hoảng sợ, dù là Tô Lương Thiển, cũng không khỏi âm thầm nuốt nước miếng, không tự giác mà tiến tới gần.
Nàng ở chỗ bàn tay nắm chặt thành đấm lộ ra bên ngoài của nam nhân, rốt cục nhìn thấy đại khái được thứ kia là gì, đó là một thứ có màu máu, cong cong vặn vẹo, tốc độ di chuyển rất nhanh, liên tục không ngừng.