Quý Vô Tiễn đưa tay đỡ trán, đầu như đau thêm, nhìn Tô Lương Thiển nói: "Tô muội muội, bây giờ là lúc quan tâm vấn đề này à?"
Tạ Vân Dịch liếc Quý Vô Tiễn giọng điệu bất thiện một cái rồi nói: "Nói chuyện kiểu gì thế? Có thể hòa thuận nói chuyện không? Đây là lời của Thái tử điện hạ, Thái tử là con của Hoàng thượng, hắn lần này là đại diện cho Hoàng thượng mà tới, Thái tử vì dân làm việc, vì dân phân ưu, không đành lòng để dân chúng chịu khổ, cùng với các người thì có quan hệ gì? Hắn có bạc hay không thì có liên quan gì đến các ngươi?"
Giọng nói của Tạ Vân Dịch lành lạnh giống như đề hồ quán đỉnh Quý Vô Tiễn vậy.
Sau khi bừng tỉnh ngộ, hắn lập tức quét sạch tức giận không cam lòng còn có đủ loại lo lắng trước đó, trực tiếp nở nụ cười, là bật cười ra tiếng. Sau khi cười xong, hắn thấy Vương Thừa Huy nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cố gắng chịu đựng nhưng vẫn không nhịn xuống được ngược lại còn cười lớn hơn, sau đó hùa theo Tạ Vân Dịch giống như nịnh nọt nói: "Đúng vậy, đây là ân đức của Thái tử điện hạ, đương nhiên do chính hắn phụ trách, con nợ thì cha trảa, không có đạo lý gì bắt chúng ta là những người không liên quan phải chịu trách nhiệm cả, nói quá đúng!"
Vẻ mặt Quý Vô Tiễn vui sướng khi thấy người gặp họa, hắn nhìn thấy Tô Lương Thiển cũng an nhàn bình tĩnh biết nàng cũng nghĩ như vậy cho nên mới không có nóng nảy, trong lòng hắn lại càng thêm yên tâm thoải mái, lại nhịn không được cười ha hả.
Hai ngày này thật sự là quá tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi làm cho Quý Vô Tiễn cảm thấy được những khổ sở mà hắn phải gánh chịu trong thời gian này đều thật đáng giá.
Quý Vô Tiễn cảm thấy cả người đều vui sướng đến lung lay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT