Tô Lương Thiển đứng lên khỏi mặt đất, ngồi xuống bên cạnh bàn, thản nhiên nói.
Vẫn giống như lúc trước, không chán ghét, nhưng lại có ý ra lệnh.
Vương Thừa Huy như mới phản ứng kịp, thể hiện bản chất một công tử quần là áo lượt thích đổ lỗi cho người khác, chất vấn Tô Lương Thiển với sắc mặt không vui: "Sao ngươi không cho người ta ra ngoài sớm hơn?"
Tô Lương Thiển không chịu lép vế, lấy khăn lau tay mình, không ngẩng đầu nhìn Vương Thừa Huy, lạnh lùng nói: "Ngươi không có miệng à? Không biết ra lệnh?"
Vương Thừa Huy giậm chân tức tối, trừng mắt nhìn Thái tử, "Chuyện tốt mà ngươi làm, đợi sau khi về, ta nhất định phải nói cho cô mẫu!"
Vừa dứt lời, ánh mắt hắn lướt qua người Dạ Phó Minh, vừa tức giận vừa ngầm dò xét, trong lòng Dạ Phó Minh hơi chột dạ, nhưng mặt vẫn mang vẻ hờ hững vô tội, còn lo lắng cho Thái tử.
"Hoàng huynh, ta cũng ra ngoài đây, ta ở ngoài, hoàng huynh có việc cứ gọi ta."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play