Dạ Hướng Vũ nhìn Dạ Phó Minh một cái, sau đó hỏi Vương Thừa Huy: “Ngươi ở lại, Tô Lương Thiển có nói gì với ngươi không?”
Vương Thừa Huy tự rót cho mình chén trà, ngồi xuống bên cạnh bàn: “Ta họ Vương, lại có một biểu ca như ngươi, nàng sẽ nói với ta cái gì?”
Vương Thừa Huy uống cạn nước trà, vẫn không nói tiếp, Dạ Hướng Vũ lập tức sáp tới, hắn ta cũng ngồi xuống, vỗ bàn một cái, nhìn Dạ Phó Minh cùng Vương Thừa Huy, dùng giọng điệu không thể nghiêm túc hơn nói: “Được rồi được rồi, đừng nói những thứ vớ vẩn này nữa, bây giờ, nhanh nhanh nghĩ biện pháp đi, làm sao gom được mười vạn lượng bạc kia ra, giữ được tính mạng, đây mới là cấp thiết nhất.”
Dạ Hướng Vũ chưa bao giờ là một người có kiên nhẫn, sửa sang lại cổ áo, sau đó lấy ra một xấp giấy, đặt lên bàn.
“Đây là bạc mẫu hậu cho lúc bổn cung lên đường để bổn cung phòng thân, phòng lúc có việc cần, tổng cộng là hai vạn sáu ngàn lượng, bây giờ bổn cung lấy hết ra, còn lại, hai người mình nghĩ biện pháp.”
Động tác của Dạ Hướng Vũ đẹp mắt rộng rãi hào phóng, nhưng nhìn đống ngân phiếu trên bàn, mặt đầy đau khổ, rõ ràng rất tiếc của.
Đương nhiên không nỡ, nếu như hắn ta nguyện ý lấy ra, hôm qua để cho Dạ Phó Minh nghĩ biện pháp, tự nhiên sẽ nói ra sự tồn tại của chỗ bạc này rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT