Tuy rằng Tần chưởng quầy nói cực kỳ hàm súc, nhưng Tô Lương Thiển hiểu rõ, sao nàng không hiểu cơ chứ? Xưa nay nam nhi của Thẩm gia đều yêu ghét rõ ràng, không sợ sống chết, nếu như không phải có điều trói buộc thì sao người lại phải treo trên mình thân phận phò mã này để chung sống chung với kẻ thù cơ chứ?
Tô Lương Thiển đứng ở cửa phòng, dùng mắt đánh giá căn phòng một lượt.
Cách bày trí trong phòng và bộ cung tên giống hệt như căn phòng nàng đang dùng, tấm chăn bị vén ra, được gấp lại chỉnh tề trên giường, trên giường trống rỗng không có một bóng người, hiển nhiên Thẩm An Vĩnh đã dậy, bây giờ ông ấy đang ngồi trước cửa sổ.
Cửa sổ mở, ngoài trời không mưa, ánh nắng cũng coi như sáng sủa, đồng thời có gió thổi vào khiến cho tư thế vốn có vẻ to lớn của Thẩm An Vĩnh lại mang đến cho người khác một cảm giác gầy yếu khiến người thương xót một cách khó hiểu.
Sắc mặt ông ấy rất khó coi, còn tái nhợt hơn Tạ Vân Dịch.
Tô Lương Thiển tiến lên phía trước vài bước, nhân lúc mọi ngươi không để ý, Tần chưởng quầy nhanh chóng đóng cửa lại, Thu Linh cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.
Thu Linh giận dữ, nàng đẩy cửa ra định đi vào lại bị Tần chưởng quầy ngăn cản: "Tiểu cô nương, thiếu đại nhân nhà chúng tôi chỉ muốn nói vài lời riêng với tiểu thư nhà ngươi, chỉ một chút thôi, các người yên tâm, chắc chắn người sẽ không làm hại nàng đâu, canh chừng ở đây, chúng ta canh chừng ở đây, cho dù thật sự có chuyện gì thì cũng có thể kịp xông vào."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT