không biết chút gì đối về tình hình của thần dân Kinh Quốc Công phủ.
Ông ấy cũng không dám nghe ngóng, không chỉ sợ rước tai họa cho những người khác mà còn vì ông ấy chột dạ, không biết phải đối mặt thế nào.
Thẩm An Vĩnh nhìn chằm chằm vào Tô Lương Thiển, dáng vẻ ấy hiện rõ sự tò mò nhưng cũng yếu ớt vô cùng.
Sau khi vào phòng, trong mắt Tô Lương Thiển vẫn luôn rưng rưng nước mắt, hơn nữa sau đó nàng còn khóc, khiến cho nàng nhìn đồ vật giống như trước mặt có sương mù vậy, không thể nhìn rõ, bây giờ mới khôi phục lại chưa được bao lâu, nàng ngồi gần với Thẩm An Vĩnh, dưới ánh sáng tự nhiên ban ngày, vậy mà nàng lại nhìn thấy trong mái tóc đang buộc của Thẩm An Viễn có tóc bạc, hơn nữa còn không chỉ là một sợi, có lẽ là vì quanh năm luôn cau mày, cho dù ông ấy không có biểu cảm gì thì phần giữa lông mày cũng có thể nhìn ra chữ Xuyên( 川), giống hệt như nếp nhăn.
Ông ấy mới hơn ba mươi tuổi, lớn hơn Tô Khắc Minh hai tuổi, nhưng so với Tô Khắc Minh ông ấy trông già hơn nhiều bởi phải trải qua quá nhiều gian khổ, Tô Lương Thiển nghĩ tới chân tướng tàn nhẫn đó đối với ông ta, trong phút chốc không biết phải mở miệng kiểu gì.
Vốn dĩ Thẩm An Vĩnh đã có dự cảm cuộc sống của những người ấy cũng không tốt là bao, lại thấy dáng vẻ này của Tô Lương Thiển khiến ông ấy càng sốt ruột, ông ấy lần nữa truy hỏi nàng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngoại tổ mẫu của con đâu? Người còn sống chứ?"
Tô Lương Thiển cũng lòng tràn đầy tâm sự, nàng không muốn ăn, nhưng vẫn cố gắng nuốt vài ngụm cơm, sau đó nói với Thẩm An Vĩnh: "Tứ cữu cữu, người cũng ăn chút, ăn no rồi con sẽ chậm rãi nói với người, con cũng có chuyện muốn hỏi người."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT