Ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm An Vĩnh của Tô Lương Thiển vẫn không di chuyển: "Cữu cữu không muốn nói?"
Tô Lương Thiển nhìn ra ý đồ của ông ấy, nàng hơi ngạc nhiên gặng hỏi: "Tại sao người không muốn nói?"
Thẩm An Vĩnh dù không nhìn Tô Lương Thiển nhưng cũng có thể cảm nhận ánh mắt đặt trên người ông ấy của nàng, ánh mắt ấy mãnh liệt và cấp bách, không cho phép ông ấy trốn chạy.
Đúng, ông ấy không muốn nói, ông ấy có thể nói thế nào? Sao ông ấy dám nói ra đây?
"Không phải là không muốn nói, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, ta cũng không nhớ ra."
Tô Lương Thiển đứng dậy, nàng đi quanh bàn một vòng sau đó đứng trước mặt Thẩm An Vĩnh, từ trên cao nhìn xuống: "Không nhớ ra? con không tin, cữu cữu hãy nhìn vào mắt con mà nói!"
Thẩm An Vĩnh ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Lương Thiển, khuôn miệng ấp úng như thể muốn nói lại thôi, vẻ mặt khổ sầu vì rối rắm: "Nói cho con thì có thể làm gì? Chuyện đã qua nhiều năm như thế, phụ thân huynh đệ và cả Khiêm Nhi đều đã chết, chết rồi, xương trắng đã hóa thành tro bụi rồi, không về được nữa, bọn họ không về được nữa, Thiển Nhi, con không phụ sự dạy dỗ và yêu thương của mọi người, bây giờ con sống rất tốt, từ nay về sau cứ thế tiếp tục, không chỉ có con mà còn những người khác, những người còn sống vẫn cần được sống tiếp, mọi người đều cần sống yên ổn, con còn nhỏ, đây không phải là chuyện con nên quan tâm!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play