Tạ Vân Dịch ngạc nhiên nhìn về phía Tô Lương Thiển, gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ kinh ngạc khó có thể che giấu. Đôi mắt sâu thẳm như đầm nước lặng thoáng lay động, nhớ lại mọi điều khác thường của Tô Lương Thiển, một lát sau, hắn gật đầu nói: "Ta tin. Chỉ cần là lời nàng nói, ta đều tin tưởng. Nàng nghiêm túc như vậy, sẽ không gạt ta."
Tô Lương Thiển đang cảm thấy mông lung, nghe xong những lời này của Tạ Vân Dịch, bỗng nhiên cười.
"Ta chỉ nói vậy thôi mà chàng tin rồi? Cho đến tận bây giờ, bản thân ta vẫn sẽ có những lúc cảm thấy không thể tin được. Những lúc soi gương, ta sẽ nghĩ người trong gương kia là Tô Lương Thiển sao? Hay chỉ là một linh hồn mà thôi? Trong trí nhớ, dường như dáng vẻ của ta không phải là thế này, nhưng nếu đây không phải ta, vậy lại là ai? Nhưng cho dù vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp thu, ta cũng dần dần cảm thấy thích nghi được rồi, ta cũng cảm thấy rất thích."
Lúc nói đến từ "thích", khóe miệng Tô Lương Thiển khẽ giương lên, hẳn là phát ra từ nội tâm.
"Chàng còn nhớ rõ Tiêu Phong trại nơi chúng ta lần đầu gặp gỡ không? Thời điểm lúc ta từ Vân Châu trở lại kinh thành, ta cũng đã từng trải qua, thế nhưng lần đó ta không may mắn như lần này. Lúc ấy ta bị dọa sợ, căn bản không hề chạy trốn, cũng không gặp được chàng cùng Quý Vô Tiễn. Ta bị người cưỡng chế thay giá y, thành hôn với tên thủ lĩnh đám thổ phỉ kia, bị Tô Trạch Khải cùng Vương Thừa Huy kịp thời đuổi đến phá hỏng hôn lễ. Khi ấy ta xấu hổ muốn đâm đầu vào tường tự sát, nhưng lại chết không thành. Thanh danh của ta hoàn toàn bị hủy, được bọn họ đưa về kinh thành, chuyện này cũng bị truyền ra, ta trở thành trò cười bị người người khinh bỉ. Hoàng hậu cũng không hề gặp ta, hôn sự giữa ta và Thái Tử càng không cần nhắc đến nữa, ngay lập tức bị hủy bỏ."
"Trong Tô phủ, ngoài Tiêu Yến cùng Tô Khuynh Mi ra thì những người khác từ trên xuống dưới đều cười nhạo coi thường ta. Ta chỉ cảm thấy rằng các nàng thật lòng đối đãi ta, ta thật sự rất biết ơn các nàng, chỉ muốn thân thiết cùng các nàng. Thậm chí nghe những lời khiêu khích của các nàng, hận cả ngoại tổ mẫu và mọi người, của hồi môn của mẫu thân ta, ta cũng không đòi lại. Ta lúc ấy cảm thấy chính mình cực kỳ dơ dáy, cả ngày ăn năn tự trách, nằm triền miên trên giường bệnh. Chàng không biết ta khi đó tự ti yếu đuối đến nhường nào, thậm chí còn không thể tưởng tượng ra nổi. Chính bản thân ta cũng không muốn nhớ lại, mỗi khi nhớ lại, ta đều sẽ giận chính mình, muốn tát chính mình vài cái."
"Lúc này, Dạ Phó Minh xuất hiện, hắn rất dịu dàng, là nam tử duy nhất không chê ta, ta tự nhiên mà có hảo cảm với hắn, không phải nảy sinh tình cảm, mà coi hắn trở thành nơi an ủi, ký thác tâm hồn ta. Trong lòng ta tràn ngập vui mừng cùng biết ơn, gả cho hắn. Cùng hắn ở bên nhau chưa được bao lâu, tin tức Thẩm Đại ca đại thắng ở biên cương truyền đến. Ta vì một người như vậy, không từ bất cứ giá nào mà lôi kéo Thẩm Đại ca cùng Kinh Quốc Công phủ cuốn vào trong vòng xoáy đoạt vị. Ta thậm chí còn vì hắn vượt mọi chông gai xông pha chiến trường, lại không biết rằng nam nhân dịu dàng lương thiện nhất trong mắt chính mình ngày đó, thực ra là kẻ lòng lang dạ thú, lại còn vong ân bội nghĩa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT