“Chuyện nhỏ như vậy cũng không làm tốt, lui xuống đi.”
Thu Quy quỳ trên đất, hai bên vai cứng đờ, thút tha thút thít, Thu Linh bước vào, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ uất ức bám víu của nàng ta, nụ cười rạng rỡ trên mặt dần tắt đi: “Ngươi làm cái gì để tiểu thư tức giận rồi? Chuyện làm không tốt, còn oan ức sao.”
Quế ma ma cũng không dám lộ liễu nói đỡ cho Thu Quy, chỉ gọi Thu Linh, dùng cách này để nàng dừng lại đúng lúng.
“Giáng Hương và Phục Linh từ nhỏ đã đi theo ta, cùng ta từ kinh thành đến Vân Châu, lại từ Vân Châu cùng ta về lại kinh thành, ta đã quen dùng bọn họ rồi, vẫn là lần đầu tách bọn họ lâu như vậy, ngươi đi gọi bọn họ đến.”
Thu Quy vâng một tiếng, mặt Quế ma ma đỏ lên, căn bản ngại ở lại đối mặt với Tô Lương Thiển, cùng Thu Quy đi ra.
“Còn oan ức khóc nữa? Thân là nha hoàn, bệnh tiểu thư, Thu Quy kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt, Quế ma ma còn không biết xa cách thân sơ.”
Thu Linh không vui đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, lúc xoay người quay đầu nhìn Tô Lương Thiển, trên mặt đã khôi phục nụ cười: “Em nghe nói Thu Quy kia rất thích tố cáo trước mặt Quế ma ma, tiểu thư để nàng ta đi như vậy, lỡ như nàng ta châm ngòi ly gián trước mặt Quế ma ma thì sao? Quế ma ma già rồi, già hồ....” Chữ đồ cuối cùng còn chưa nói ra, Thu Linh vội vàng ngậm miệng mình lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT