Tô Lương Thiển gọi một tiếng, Phục Linh hiểu ý, đi đến trước mặt nàng, mở ra hộp gỗ cầm trong tay.
Cái hộp cũng không nhỏ, bên trong dùng tấm gỗ nhỏ màu đỏ thắm ngăn cách, phân ra nhiều không gian, có vòng tay của trẻ sơ sinh, vòng đeo cổ, còn có vòng chân, trừ những thứ đó ra, còn có chiếc lắc tay Long Phượng xem chừng cũng rất nặng, toàn bộ đều là vàng ròng.
Lục di nương nhìn, ánh mắt thẳng tắp, sau đó ánh mắt kia giống như bị cố định, không dời đi được.
Tô Lương Thiển đeo toàn bộ một đôi vòng tay vàng, khóa trường mệnh đeo ở cổ, còn đeo vòng chân cho đứa nhỏ. Sau đó nhìn Lục di nương đang không kìm được vui mừng, thần sắc thản nhiên nói: “Lục di nương vì Tô gia sinh con khổ cực rồi, đây là một chút tâm ý của ta. Nếu Lục di nương kinh tế khó khăn, có thể đem đi cầm, giải cứu khẩn cấp. Tên của đứa nhỏ gọi là Niệm Ân đi, Tô Niệm Ân, hy vọng nó luôn lòng mang cảm ơn, là một người biết biết ơn.”
Vòng tay Long Phượng chế tác nhìn cũng không giống đồ vật may mắn của hài tử, nhưng trọng lượng của một cái cũng có thể bằng trọng lượng của hai cái vòng tay vàng cùng vòng chân còn có vòng đeo ở cổ của đứa nhỏ.
Lục di nương những năm này mặc dù cũng thấy không ít thứ tốt, nhưng theo nàng ta thấy, ngọc thạch bảo thạch gì gì đó đều kém hơn vàng. Đồ làm bằng vàng tất nhiên là trọng lượng càng nặng càng tốt. Về phần những thứ khác đều là hoa lá cành, đầy là nhận thức ảnh hưởng trực tiếp từ hoàn cảnh của bản thân nàng ta, từ nhỏ đến lớn đã ăn sâu bén rễ, không phải ở trong Tô phủ mấy năm này là có thể thay đổi được.
Lục di nương lập tức nuốt một ngụm nước bọt, nàng ta e sợ Tô Lương Thiển đổi ý, kích động nói cảm ơn, gần như giành lấy hộp từ trên tay Phục Linh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play