Khánh đế đã đứng dậy từ long ỷ, nhìn mấy mảnh ngọc bội bị đập vỡ trên bàn, ánh sáng trong đại điện vốn là u ám, làm nổi bật gương mặt lạnh giá của ông ta, nhìn không ra cảm xúc, chỉ khiến người ta cảm nhận được sự không vui của ông ta, cơn tức giận thấu trời làm cho người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Khánh đế nhìn Dạ Phó Minh, phần lớn thời gian, ánh mắt ông ta luôn dừng ở trên người hắn ta, nhất là sau câu nói kia của Hoàng hậu, sự hoảng loạn, sợ hãi, bất an, còn có chột dạ của Dạ Phó Minh, toàn bộ đều lọt vào đáy mắt ông ta, và cả sự dữ tợn không tương xứng với vẻ hiền hậu xưa nay của hắn ta.
Khánh đế nhìn kỹ Dạ Phó Minh, ánh mắt thâm trầm gần như chỉ có Tô Lương Thiển mới có thể đọc hiểu được.
Đó là hoài nghi.
Đế vương đa nghi, mà Khánh đế lại là người đa nghi nhất trong số đó.
Dạ Phó Minh cũng nhạy bén phát giác ra cái gì đó, ánh mắt nhìn Khánh đế, gần như là cầu xin, yết hầu càng căng lên như lửa đốt, “Phụ hoàng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play